Hắn dường như biết chuyện này sẽ xảy ra chỉ là sớm hay muộn thôi. Thật không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Hắn trong tay đang cầm ly rượu lắc qua lắc lại khiến thứ chất lỏng màu đỏ đó cũng lắc theo. Môi khẽ nhếch lên:
– Nhanh như vậy sao? Xác đâu?
– Dạ 311 cái xác ở Đông Viên vẫn ở đó, chỉ là…bây giờ không còn nguyên vẹn nữa. Đông Viên bây giờ không khác gì…biển máu.
A Nhất là người đi theo hắn đã lâu, đương nhiên những chuyện này đã phải trải qua không ít lần. Vẻ mặt của anh ta lúc nào cũng bình thản đến mức lạnh lùng.
Chỉ có điều…lần này có phải hơi quá rồi không. Không chừa một con đường sống nào cho Đông gia. Triệt để hết cả nhà và bang phái của ông ta trong thế giới ngầm. Đến A Nhất còn phải thốt thầm trong lòng: ” Quá tàn độc rồi, cách làm việc không khác gì Chủ Thượng “.
Hắn nghe A Nhất nói thì đã đoán được ý đồ của ” tên hung thủ ” này. Đây là muốn cảnh cáo những người không yên phận muốn gây chiến với Cung Hoàng Thiên Tế. Hậu quả của họ sẽ giống như Đông gia – tất cả đều phải chết.
Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu hắn, không cần suy nghĩ nhiều hắn liền phát ngôn ngay:
– A Nhất, cậu cho người tới tòa soạn Dương Dạ bảo họ lập tức đến Đông gia chụp toàn bộ hiện trường. Ngày mai đúng 7 giờ sáng thì phát tán hình ảnh ra ngoài. Còn nữa, sau khi họ làm xong thì cho người qua Đông gia ” Dọn Dẹp ” đi.
– Thuộc hạ đã rõ thưa Chủ Thượng.__ A Nhất nhận lệnh xong thì cất bước đi ra ngoài không chút thắc mắc.
Mặc dù chẳng hiểu chuyện gì nhưng anh ta biết Chủ Thượng làm việc này là có lý do.
Sau khi A Nhất rời đi căn phòng rơi vào im lặng. Thật không biết cậu ấy đang làm gì. Tại sao lại giúp người ta dọn dẹp chứ. Nghĩ là nói ra liền, Lâm Triệt thắc mắc:
– Cậu có ý gì hả? Chính cậu cũng biết họ làm vậy là có lý do, tại sao cho người qua đó làm gì?
Hắn đang đắm chìm trong nổi nhớ nhung về người ” con gái ” lúc nãy thì nghe Lâm Triệt phàn nàn. Bất giác cau mày lại:
– Đơn giản vì tôi thích.
Một câu trả lời đơn giản khiến cho Lâm Triệt phải câm nín. Phải rồi. Hắn thích thì hắn làm thôi, ai ngăn cản được hắn chứ. Thế lực của hắn so với Cung Hoàng gia chỉ hơn chứ không kém. Cung Hoàng Danh Hạo còn phải nể hắn vài phần.
Hắn làm vậy chỉ vì muốn giúp ” Tiểu Ác Ma ” của hắn dọn dẹp sạch sẽ tàn cuộc thôi, đâu có sai chứ.
———‐-‐—————————–‐—
Lúc cô rời khỏi quán Bar
Sao một phi vụ thành công như vậy cô cũng không quên chiêu đãi người nhà của họ chứ.
Cô ấn cái nút trên tai. Hệ thống liền kết nối với máy kia. Cô lên tiếng lạnh lẽo, giọng nói có phần ma mị còn chứa một chút…máu me:
— Xong rồi. Lưu Trinh còn lại giao cho các ngươi.
Bên kia trả lời một câu:
— Rõ thưa Tân Chủ Thượng.
Cuộc hội thoại không biết nói về vấn đề gì nhưng chỉ sau cuộc nói chuyện đó 10p thì Thành phố S chìm vào biển máu của nhà họ Đông.
Môi cô khẽ nhếch lên nở một nụ cười hiếm có khó tìm rồi vào ga xe tìm kiếm ” Cục cưng “, ngồi vào, đạp ga chạy mất hút.
Thế là một Đông gia tiếng tăm lừng lẫy của thành phố S phải diệt vong. Không một ai biết được người đứng sau vụ này…nhưng họ biết người này……không nên chọc tới. Ông Trùm Buôn Ma Túy bị ám sát __ chắc sẽ là tin hot đây.
” Muốn gây rắc rối của Cung Hoàng Thiên Tế sao? Hừ…Đông Chính ngươi không có tư cách. Còn bây giờ thì hãy sang thế giới bên kia chờ đợi người nhà của mình đi, họ sắp đến rồi đó… “