Một tháng sau ….
Suốt một tháng qua, hai người cứ tình tình tứ tứ sánh vai bên nhau đi khắp mọi nẻo đường. Dương Lãnh Hoàng Dạ bỏ tất cả công việc cho người bố già của mình gánh vác, sau đó thì an nhiên nắm tay cô tung tăng đi đó đi đây. Với vẻ đẹp xuất chúng của hắn và cô, đương nhiên sẽ thu hút rất nhiều cặp mắt thèm khát.
Cứ mỗi lần nhìn là một con mắt. Đó chính là thủ đoạn quá nhân từ của hắn rồi! Không phải tại cô khuyên ngăn, Dương Lãnh Hoàng Dạ sẽ lấy cái mạng chó của bọn chúng.
Trái với sự vui vẻ của ba mẹ mình, Triết Lãng mỗi ngày chỉ đọc sách và ôm miếng ngọc bội không buông. Cậu còn kêu người làm thêm một miếng y vậy khắc chữ Lãng rồi đem tới cho Lộ Khiết. Ai ngờ, người của cậu vừa đưa tới cửa thì quản gia của Quan gia đã nói ông chủ cùng gia đình trở về Trung Quốc định cư tạm thời rồi!
Vẻ mặt của cậu khi nghe được tin này đã lạnh đi vài phần, nguyên ngày hôm đó cũng không để ý tới ai.
Thời gian thoắt cái đã qua thêm hai tuần nữa…
Hai nhà Dương Lãnh và Cung Hoàng bắt đầu bàn đến chuyện hôn nhân. Kế hoạch chính xác là phải 2 tháng nữa, nhưng anh nhà không chịu nổi nữa rồi.
Trong lúc cô ngủ say đã lấy đi chứng minh nhân dân của cô, tự tiện đem đi đăng ký. Sáng sớm thức dậy, cô đã thấy tờ giấy kết hôn đã nằm bên cạnh rồi. Chỉ chờ chữ kĩ của cô thôi!
Biệt thự Tuyết Dạ….
Hai bên gia đình đã tụ họp từ rất sớm rồi. Ăn uống cũng đã xong xuôi, chỉ chờ bàn luận nữa là chính thức trở thành một nhà.
Hai anh chị ôm ấp nhau ngồi một góc. Nam ôm eo nữ, nữ ngồi lên đùi nam, tạo ra một bức tranh đầy ắp cơm tró!
Trái với sự thân mật đó, bốn ông bà lại mỗi người mỗi nơi. Chìa môi chán ngán cảnh tượng trước mắt!.
– Hoàng Dạ! Bỏ vợ con xuống, mẹ vừa mới ăn cơm đó!__Trần Kim Hy nhắc nhở.
Ba Hàn liền lạnh lùng chêm vào, khiến cô đỏ cả mặt:
– Nó sợ vợ nó bị người ta giành nên mới khư khư giữ lấy. Oắt con, khi xưa bố mày còn hơn mày nữa!
Cung Hoàng Thanh Tuyết đánh mạnh ngực hắn một cái, chu mỏ bảo thả người. Chẳng ngờ, anh nhà không đồng ý ngược lại còn trước mặt tiền bối hôn ngấu nghiến đôi môi của cô.
Dương Cung Triết Lãng từ trên lầu đi xuống nhìn thấy cảnh này, chẳng những không đỏ mặt mà còn lạnh lùng nhắc nhở:
– Nhà có con nít! Chú ý một chút!
Thấy con trai đi xuống, hắn liền rời khỏi đôi môi của cô. Giương ánh mắt thách thức sang Triết Lãng, trêu chọc:
– Đợi sau này lớn lên rồi con sẽ hiểu. Không chừng hơn cả thằng cha này nữa!
Cậu bé không cảm thấy khó chịu trước câu nói, hơn nữa còn nhếch môi cười đầy ẩn ý. Bước chân nhẹ nhàng xuống cầu thang, giọng dịu hẳn lúc nãy:
– Phải. Chắc chắn sẽ hơn bố!
Câu nói kỳ hoặc của cậu bé khiến cho cả nhà cũng lúc mà tò mò. Nếu không thật sự để ý đến Triết Lãng, người ta sẽ không biết đây là lần đầu tiên giọng nói của cậu bé lại dễ nghe như vậy. Cách nói chuyện rất kì quái, có bí mật!
Đợi khi Triết Lãng ngồi xuống ghế, bà Phiến lập tức lên tiếng hỏi:
– Này Lãng! Đừng nói với bà là cháu đã có người trong lòng rồi nha?
Ba Hạo liền lên tiếng che giấu bí mật giúp cháu trai:
– Không thể nào! Thằng bé mới tí tuổi. Người trong lòng gì chứ?
– Đúng đúng! Nếu có thật, chẳng phải thằng nhóc nhà chúng ta là con nít ranh sao?__ Ba Hàn nói.
– Như vậy mới giống con trai của Dương Lãnh Hoàng Dạ này, phải không bà xã?__ Hắn đắc ý nói lớn, còn kiêu ngạo mút nhẹ chiếc môi cô một cái.
Trước sự bàn luận của gia đình mình, Triết Lãng lại bình thản cầm chiếc ly nước cam lên uống. Hớp một ngụm nhẹ, cậu bé nhếch môi trả lời:
– Đúng là có người trong lòng!
– Cái gì?__ Bốn ông bà đồng thanh dậy sóng.
Thằng nhóc này đúng là thành tinh rồi. Tất cả đều tại gen di truyền của hắn. Ai biểu Dương Lãnh Hoàng Dạ mới xíu tuổi đã đòi đính hôn với cô, ba Hạo không đồng ý thì giận dỗi bỏ đi cả ngần ấy năm. Bây giờ thì hay rồi, thằng con đầu lòng của hắn chưa qua 6 tuổi đã biết yêu, còn si tình như thế.
Gia môn bất hạnh!
Dương Lãnh Hoàng Dạ ôm vợ mình cười ha hả, vẫn không quên thôi thúc con trai mình:
– Tiểu tử, nếu con muốn thì cứ bắt về nhà nhốt vào từ từ chinh phục. Nếu để lỡ sẽ dễ vụt mất ấy!
Cung Hoàng Thanh Tuyết lại tò mò về người trong lòng của bảo bảo mình, ánh mắt nghiêm túc hỏi cậu:
– Con bé đâu?
– Đi rồi!__ Triết Lãng thản nhiên trả lời.
– Đi rồi? Nếu đã đi rồi thì bắt về đi.__ Hắn bĩu môi chê trách cậu con trai.
Mỹ nhân vừa đưa đến tay đã vụt mất, không đáng mặt đàn ông chút nào cả. Mất hết cả mặt mũi!
Trái với sự thất vọng của cả nhà, tiểu thiếu gia của chúng ta đã đứng lên rời đi. Còn bỏ lại một lời khiến người ta lạnh gáy:
– Không vội. Để cô ấy chơi vài năm nữa rồi bắt về cũng không muộn. Nếu chạy nữa thì đánh gãy chân thôi!
Sự im lặng kéo dài đến khi cậu bé khuất bóng khỏi cầu thang. Cả nhà lướt mắt nhìn nhau thán phục tính chiếm hữu của thằng nhóc mới lớn này!
– Con dạy nó sao? Ba Hạo quay sang hỏi hắn.
Dương Lãnh Hoàng Dạ liền lắc đầu chối bỏ.
Hắn có hung ác thế nào đi nữa cũng không thể dạy con trai cách thức tàn nhẫn này đối với người mình yêu. Chắc có lẽ là do bản năng của nó rồi!
Không khí không mấy tốt khi cậu bé rời đi. Bà Hàn có thể nhận ra được, lập tức chuyển sang một chủ đề mới.
– À phải rồi. Quan Cảnh Hiên đã đưa gia đình sang Trung Quốc định cư tạm thời. Danh Hạo, ông giúp tôi để ý đến họ.
— Ừm. Không phải chuyện gì to tát cả, tôi có thể giúp!
– Cái cô Vô Trà đó…không được bình thường?__ Bà Phiến thắc mắc.
Là một người lăn lộn trên cõi đời này đã lâu, bà Phiến có thể khẳng định được sự chanh chua của người phụ nữ đó. Nhiều loại phụ nữ trên đời này bà đều thấy qua. Nhưng về chuyện ngang nhiên cướp chồng người khác như vậy, chắc hẳn là lần đầu!
Trần Kim Hy cũng không có thiện cảm với Vô Trà, thái độ chán ghét đã in trên mặt bà rồi:
– Cô ta chỉ suy nghĩ đến đứa con gái của cô ta, lạnh nhạt với Khiết Khiết. Là một loại phụ nữ không ra gì.
– Được rồi bà xã, em không nên tức giận với loại người như vậy. __ Ba Hàn ở kế bên cách một khoảng trống nhỏ nắm tay vợ mình an ủi.
Họa này cũng do vợ trước của Quan Cảnh Hiên bắt đầu. Nếu cô ấy có mắt nhìn người hơn một chút, bi kịch thê thảm này sẽ không có cơ hội diễn ra rồi.
– Ấy ấy, hôm nay là đến bàn hôn sự của con. Mấy người cứ lảng qua chuyện khác. Có ý gì hả?