Mình thắc mắc tại sao cậu không cho Hắc Tử tìm ra hung thủ thật sự chứ? _ Lâm Triệt lên tiếng nói, trong lòng vẫn cứ mang một nổi hiếu kì không yên.
– Nếu có tìm được hung thủ, chắc chắn sẽ bị người của Đông gia đến đòi cho coi._ Vũ Phong nói
– Đúng đấy._ Tuấn Hoàng tán thành lời nói của Vũ Hạo.
Sao câu nói của Tuấn Hoàng, vị trí của hắn đang ngồi đột nhiên kêu lên cái ” RẦM”, hắn đứng lên khuôn mặt lộ rõ vẻ giận dữ, con ngươi hiện lên tia máu. Hắn bây giờ không khác gì Atula dưới địa ngục lên đây để đòi mạng. Lúc này nếu có ai làm phật lòng hắn thì xác định xuống ăn bánh, uống trà với Diêm Vương.
Căn phòng rơi vào âm độ. Sau cú đập đó, hắn cất giọng nói lạnh lẽo mang chút nóng giận:
– Nếu họ không cần tới cả gia phả nhà họ Đông thì cứ việc động tới cô ấy. Tôi xin thề sẽ để họ sống không bằng chết nếu họ dám động tới người phụ nữ của Dương Lãnh Hoàng Dạ này.
– Cô ấy? Người phụ nữ của cậu?__ Cả đám bạn của hắn hét lên, nét mặt lộ rỏ vẻ ngạc nhiên.
Cả nhóm người ấy bây giờ đều đang có chung một suy nghĩ: ” Từ bao giờ hắn lại tiếp xúc với phụ nữ vậy. Lại còn có cả bạn gái…loạn….loạn thật rồi”.
– Dạ, có phải cậu nên giải thích một chút không. Cậu…đã gặp hung thủ?___ Đó không phải là một câu hỏi nữa mà nói là câu khẳng định. Lâm Triệt khẳng định rằng hắn đã gặp cô.
Không ai có thể tin rằng…một kẻ máu lạnh, vô tình như hắn lại có thể quan tâm đến một người…lại là Con Gái nữa chứ……
– Ừ. Mình đã gặp.____ Hắn trả lời bằng giọng dịu dàng hơn hẳn vừa rồi. Khuôn mặt tức giận khi nảy đã tan biến thay vào đó là một khuôn mặt hiện lên ý cười rõ ràng.
Đúng….vừa rồi hắn…hắn vừa cười. Nụ cười đó thật sự rất đẹp, rất đẹp….” Hả, Dương Lãnh Hoàng Dạ vừa cười, trời ơi tin được không”..suy nghĩ của mọi người có mặt trong căn phòng lúc này. Người chưa bao giờ bố thí bất cứ một nụ cười nào cho mọi người, mà hôm nay khi nhắc đến một người con gái lại…lại cười. Ôi, cậu bạn của mình không phải là trúng tiếng sét ái tình của cô gái nào rồi đấy chứ.
Trong đầu của họ dường như sắp nổ tung khi bắt gặp nụ cười ấy….một nụ cười của ” Ác Ma “.
Tuấn Hoàng là người lên tiếng trước:
– Cậu….cậu… cậu cười sao Dạ? Cậu cũng biết cười?
Vẻ mặt như vừa mới gặp ma của Tuấn Hoàng làm cho ai nấy đều cười rộ cả lên.
– Cậu làm sao vậy Hoàng? Đâu cần phải ngạc nhiên như thế chứ….hahaha.___ Vũ Phong vừa cười vừa nói.
Người nào đó vừa mới nở nụ cười chưa được bao lâu thì liền trở lại khuôn mặt lạnh lẽo, chết chóc của mình. Hắn dửng dưng như mình không liên quan gì tới chuyện lúc nãy.
– Có sao hả? Mình không có quyền cười, HỬM?
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, không còn dịu dàng như nhắc đến” người con gái ấy”. Sự thay đổi hú hồn làm cho đám bạn của hắn phải lắc đầu bó tay.
Tuấn Hoàng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng của mình, nói:
– À không. Chỉ hơi ngạc nhiên khi kẻ Máu Lạnh như cậu lại biết cười.
– Phụt…..hahahaha.__ Vũ Phong đang uống ly rượu của mình thì nghe câu nói của Tuấn Hoàng không nhịn được cười, số rượu trong miệng của anh ta không cánh mà bay tứ tung rồi nở một tràn cười no nê làm cho ai đó sa sầm mặt
– Thôi, quay lại chính sự. Cậu biết hung thủ là ai rồi thì cũng nên cho tụi mình biết.
Lâm Triệt thấy đám bạn của mình mải mê ham vui quên mất chính sự thì lên tiếng nhắc nhở. Nói là vậy chứ trong lòng anh ta bây giờ rất muốn biết cô gái ấy là ai mà lại dám ra tay trên địa bàn của Dương Lãnh Hoàng Dạ hắn chứ.
– Ừm. Mình không rõ cô ấy là ai nhưng mình biết cô ấy là người của Dragon.