Cùng một mốc thời gian đó, nhưng lại khác địa điểm…
10 giờ tối….Dương Lãnh Đế Quốc…
Dương Lãnh Đế Quốc hay còn gọi với cái tên quen thuộc trong giới hắc đạo – Huyết Phong Dạ.
Huyết Phong Dạ là một bang phái lớn trong thế giới ngầm, với người đứng đầu được mệnh danh là ” Ông trùm hắc đạo “. Cũng giống như cái tên của nó, nơi này đã thành biển chứa máu của rất nhiều người. Một ngục giam ” không ánh sáng “, một bầu trời đen tối, chứa đẩy ẩn ý mà tất cả mọi người đều không biết…
Căn cứ chính của Huyết Phong Dạ được đặt ở tại đây – Thành phố S. Rất bất ngờ khi trong một thành phố xa hoa, trụy lạc này lại có một nơi hoang vu hẻo lánh, không một ” bóng người ” qua lại. Và nơi đó, chính là cánh cửa ” đầu tiên ” bước vào….địa ngục!
Nơi rùn rợn nhất trong đây phải kể đến Vong Xuyên.
Nó là một căn ” biệt thự ” ngầm được thiết kế như lối đi xuống địa ngục — 18 tầng!
Từng tầng từng tầng sẽ là một hình phạt không hề nhẹ! Đối với chuyện có thể sống sót ra khỏi Vong Xuyên…xin lỗi…đó là chuyện không thể!!
Tiếc rằng hôm nay, lại có một người vinh dự được chính người đứng đầu của nơi đây cho xuống thẳng tầng 18!
Xin chúc mừng….ngài Thomas kính mến!
10 giờ 10 phút tối ….
Một chiếc xe Mercedes – Maybach Exelero dừng lại đậu trước trụ sở của Huyết Phong Dạ.
Hắn bước xuống xe, đôi chân thon thả tiến thẳng vào bên trong. Đi tới đâu, người ta cúi đầu chào tới đó. Quyền lực có khác!
Hôm nay hắn diện cho mình một thân hình toàn màu đen của sự huyền bí. Duy chỉ có hai chiếc nhẫn là khác màu. Một chiếc màu vàng có hình con rồng đang uốn éo. Chiếc còn lại là nhẫn cưới của cô và hắn.
Trên tay phải của hắn đang cầm di ảnh của cô. Mang theo sự lạnh lùng chết chóc của mình bước vào thang máy, ấn nút di chuyển xuống tầng – 18 ở dưới lòng đất.
* Ting *
* Lộp *
* Cộp *
* Lộp *
* Cộp *
Tiếng đế giày va chạm vào sàn đá hoa cương lạnh lẽo đã làm tăng thêm tính gay cấn của sự việc.
Tiến tới một cánh cửa có khắc chữ Huyết, hắn nhàn nhã ông tấm ảnh bước vào.
* Cạch *
Tiếng mở cửa đã thu hút mọi ánh người của những người có mặt ở trong đây. Sáu người buông bỏ vật dụng trong tay xuống, cúi đầu một cái rồi đi ra khỏi phòng. Khoảng không gian rơi vào yên tĩnh!!!!
Hắn chầm chậm bước vào, đặt khung hình có chứa tấm ảnh của cô lên một nơi khá cao, nhẹ vuốt ve nó một cái rồi quay gót đi tới chỗ một chiếc ghế mạ vàng, ngồi xuống.
Lấy trong túi áo vest ra một hộp cigar mini, tự châm cho mình một điếu rồi thưởng thức.
Tay trái hắn cầm điếu cigar, tay phải cầm bật lửa mở ra đóng lại khiến nó phát ra một âm thanh rùn rợn:
* Tạch *
* Tách *
* Tạch *
* Tách *
…..
Tiếng động này đã đánh thức một người đàn ông đang bị ngất. Ông ta trên người đầy máu me, vết thương chi chít, cả người cởi trần để lộ ra một vết thương lớn có chữ Huyết…khỏi nói cũng biết đó là do người ta vừa nó in dấu lại trên người ông ấy.
Tay và chân đều bị còng lại, cả người bib treo lủng lẳng trên không trung. Ông ta lờ đờ mở mắt, cảm giác đau đớn khiến ông ta phải rên lên một tiếng.
Hắn vẫn không nhìn lấy người đàn ông đó một cái. Tiếp tục ngồi hút điếu cigar của mình, tay kia vẫn đùa nghịch với cái bật lửa.
Ông ta dùng sức ngước lên, giọng nói vừa yết ớt vừa nhỏ:
– M…mày….mày là….ai?
Tiếng * Tạch * * Tách * cũng ngừng lại sau câu hỏi của ông ta. Dương Lãnh Hoàng Dạ bỏ cái bật lửa lên trên chiếc bàn trước mặt, đứng dậy vứt điếu cigar xuống đất, nhẫn tâm giơ chân đạp nó bấy nhầy như cái nùi dẻ.
Ngước lên nhìn người đàn ông, lạnh lùng trả lời:
— Là chồng của người phụ nữ vừa mới bị mày giết vào 2 ngày trước!
– Hahahaaha….là … con nhỏ…đó sao?__ Ông ta tự dưng cười lớn, cố tình hỏi lại hắn.
Con mắt hắn lập tức chuyển sang màu đỏ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để không giết chết cái tên ngu ngốc đó!
Nhẹ nhàng bước chân lại chỗ ông ta. Kế bên có một lò lửa, trong đó đã ngâm sẵn một thanh sắt có khuôn hình chữ Huyết. Hắn đeo bao tay vào, chở đều thanh sắt sau đó in lên bụng của ông ta.
* Xèo *
” Aaaaaa “
Tiếng la thất thanh khiến cho chi.m đậu cũng phải bay đi mất. Dương Lãnh Hoàng Dạ dùng lực ấn mạnh thêm, ánh mắt vô hồn, tiếng nói lạnh lùng:
– Phải! Mày đã đạt được mục đích rồi. Giờ thì chiêm ngưỡng thành quả của tao đi…
Hắn đặt thanh sắt về chỗ cũ, cởi bao tay ra, vỗ ba cái:
* Bốp *
* Bốp *
* Bốp *
* Cạch *
Cánh cửa phòng lập tức mở ra. Một tên sát thủ cầm theo chiếc máy vi tính xách tay đi vào, ấn vài nút, bên trong liền nổi lên một video.
– Aaaaaa….ưm…a….đau…kh…khốn …..nạn….
— Áaaaaaaa….
– Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!
Bên trong là cảnh hoang dâ.m của vợ ông ta và cảnh con trai ông ta bị súng bắn chết. Còn có cảnh con gái ông ấy chạy loạn tứ tung, kêu la thất thanh…
” Cứu…đừng giết tôi…cha ơi cứu con…cha ơi cứu con..”
Ông ta nhìn vào màn hình mà không kìm nổi nước mắt.
* Cụp *
Chiếc máy tính được tên đó đóng lại rồi mang ra ngoài. Hắn lúc này đã trở lại chiếc ghế đó, trên tay còn cầm ly vang trắng lắc lư. Hớp một ngụm, lạnh lùng nhìn vào chiếc ly, hỏi:
— Thomas! Món quà của tôi có phải rất vui không?
Thomas dùng đôi mắt căm phẫn nhìn vào hắn, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi mấy sợi dây xích, gào thét:
– Thằng khốn! Mày đã làm gì họ? Mày đã làm những gì? Thả tao ra! Tao phải giết chết mày!
Trước cơn điên tiết của Thomas, hắn vẫn nhàn nhã ngồi uống rượu, rồi vô tư trả lời:
– Tao chỉ cho con đàn bà của mày nếm thử mùi đàn ông thôi. À còn nữa….tiễn con trai mày đi trước một bước, giúp mày đưa con gái vào động điếm. Thấy sao? Hài lòng không?
– Tao phải giết mày! Tao nhất định phải chính tay giết chết mày!
– Thomas! Tao sẽ không ngại đưa cả gia tộc của mày một lần nữa đi vào lịch sử của Liên minh Quốc Chủ!
Câu nói này hoàn toàn làm ông ta im bặt, hai mắt trợn tròn, khóe miệng giật giật không còn la hét.
– Mày…mày rốt cục có liên quan gì tới nơi đó?
Hắn nhếch môi cười khinh bỉ trước sự ngu xuẩn của ông ta. Cầm ly rượu đứng dậy đi tới lấy chén muối, rắc từ từ lên vết thương của Thomas, rồi ma mị trả lời:
– Không! Tao không liên quan! Nhưng tao biết Vương là ai….
Thomas cố chịu đau đớn không phát ra tiếng la. Nhưng rồi cũng yếu ớt, hỏi:
– Là…là ai?
Hắn ta để cái chén sang một bên, sau đó lại cầm một con dao nhỏ lên, gạch từng đường từng đường lên vai và cánh tay của Thomas. Kề sát vào tai ông ta, chiếc lưỡi di chuyển linh hoạt phát ra một tiếng nói ma mị:
— Là tao – Dương Lãnh Hoàng Dạ!
” Aaaaaa “
Tiếng nói kèm theo tiếng la hét của ông ta. Hắn thẳng tay rút cây dao ra, máu theo đó mà chảy tràn trề. Vớ lấy cái khăn vải màu trắng lau sạch bàn tay máu me của mình, lạnh lùng nói tiếp:
— Sai lầm lớn nhất của cuộc đời mày là ra tay giết chết người tao yêu nhất! Yên tâm, mày sẽ không chết. Quãng thời gian còn lại, tao sẽ cho mày…Sống Không Bằng Chết!