Tuy chỉ mới gặp Triệu Giai lần đầu nhưng thông qua giao tiếp nãy giờ Diệp Thường Hy cũng biết được trạng thái tinh thần của Triệu Giai không ổn lắm. Vừa rồi nghe đám người Anh Thi gọi cô bé là ‘con điên’, cách gọi này có hơi quá vì Triệu Giai không hẳn bị điên, cô bé vẫn phân biệt được đúng sai, biết quay cóp là xấu, nói dối là không tốt, vậy thì sao có thể gọi là ‘điên’ được. Nhìn qua nhìn lại Diệp Thường Hy đoán đây là cô tiểu thư nhà giàu bị mắc chứng khờ khạo thì đúng hơn.
Cô cũng nhận ra cô bé Triệu Giai này có vẻ như là khá cố chấp với suy nghĩ của mình. Một khi cô bé đã không muốn buông thì chắc là có lý do bên trong. Diệp Thường Hy thở dài, lần này lại đành thỏa hiệp ngồi vào xe.
Xe chạy theo quốc lộ, băng băng trên con đường nhộn nhịp, không biết qua mấy lần rẽ trái rẽ phải cuối cùng dừng trước cổng lớn của khu biệt thự Đại Lâm. Xe taxi bị bảo vệ chặn lại bên ngoài, ở đây chỉ cho người có thẻ vào trong.
Cả quãng đường đi Triệu Giai đều nắm chặt cánh tay của Diệp Thường Hy, lúc này cô đỡ cô bé xuống xe. Triệu Giai có vẻ đã quen thuộc với quy trình kiểm tra an ninh ở đây, cô bé máy móc lấy trong balo ra một tấm thẻ bạch kim quý giá đưa cho bảo vệ xem.
“Triệu tiểu thư.” Bảo vệ vừa nhìn thấy tấm thẻ liền tránh sang một bên.
Diệp Thường Hy bên cạnh, xem ra cô bé Triệu Giai này đúng là con nhà giàu rồi.
Trước khi vào bên trong cổng lớn, Triệu Giai lại lần nữa quay lại nhìn Diệp Thường Hy. Cô bé cảm thấy tuy chị này nói dối, cũng biết nói dối là không tốt, anh hai cũng dặn cô bé rằng không được qua lại với người không tốt. Nhưng không biết vì sao cô bé cứ cảm thấy Diệp Thường Hy là người tốt, một nửa tốt lại một nửa không tốt khiến cho cô bé khó xử vô cùng.
Thấy Triệu Giai chần chừ không vào trong, Diệp Thường Hy thở dài, hôm nay coi bộ cô đã tích được công đức hơi bị nhiều rồi đây. Hy vọng với công đức ngày hôm nay của cô, trời phật và công ty quản lý có thể cho cô ra mắt sớm sớm một chút.
Nhìn thấy vết đỏ dính trên đồng phục của Triệu Giai, Diệp Thường Hy đi lên đứng cạnh cô bé. Cô tháo cái nón lưỡi trai của mình đang đội xuống đội lên đầu Triệu Giai che đi gương mặt của cô bé, sau đó lại cởi luôn áo khoác jean của mình khoác lên người Triệu Giai.
Xong xuôi mọi việc, Diệp Thường Hy quay người lên xe taxi rời đi.
Diệp Thường Hy cứ đi như thế, cô làm sao biết được có một người vẫn luôn đứng trên ban công phía xa quan sát cô.
Một lúc sau khi cô rời đi, một người đàn ông trung niên khác đi lên. “Cậu chủ, tiểu thư đã về, ở trường hình như lại bị bắt nạt.”
Triệu Tư Nghị một thân âu phục xoay người lại, đem ly rượu đỏ trên tay để lên thành ban công. Đôi mắt lạnh nhạt cùng với biểu cảm nghiêm nghị. “Đuổi học đám nhóc đó, đừng để chúng lại làm hại Giai Giai. Còn nữa, cô gái đeo khẩu trang vừa rồi đưa Giai Giai về là ai?”
…
Lịch trình thường ngày của Diệp Thường Hy đều rất dày đặc, hiện tại vì cô nhận thêm hợp đồng với Thịnh Nam lại khiến thời gian nghỉ ngơi của cô bị rút ngắn lại. Nếu là lúc trước cô chắc chắn sẽ ưu tiên cho việc nghỉ ngơi nhưng hiện tại không hiểu vì sao cô lại mong nhanh được đi làm việc như vậy. Có vẻ như vì đã trải qua một khoảng không gian sinh tử khắc nghiệt, cho đến hiện tại có cơ hội làm lại đã khiến Diệp Thường Hy biết quý trọng từng giây từng phút của cuộc đời hơn.
Lúc đang ngồi để nhân viên trang điểm chuẩn bị buổi chụp đầu tiên cho tạp chí Olina, điện thoại đang để trên bàn của Diệp Thường Hy reo lên. Cô cầm lên, nhìn thấy tên người điện liền đứng hình vài giây.
Vũ Hào.
Từ lúc sống lại lần nữa, dường như cô không còn nhớ tới cái tên này, hiện tại nhìn thấy cuộc gọi của anh ta, lại cảm thấy chua xót, còn có cả Hà Vân Y.
Cả hai người bọn họ đã hại một kiếp người trước đây của cô trở nên thê thảm như vậy. Nhưng kỳ lạ là hiện tại Diệp Thường Hy không oán hận gì họ, có lẽ đều do cách sống kiếp trước của cô quá ngạo mạn nên không được lòng người bên cạnh, kiếp này chỉ cần tránh đôi nam nữ kia ra, đồng thời sống tốt hơn. Đúng, đây chính là mục đích sống của cô.
Diệp Thường Hy không nghe máy, điện thoại reo thêm vài lần rồi cũng im lặng.
Khẽ thở dài, đợi nhân viên trang điểm rời khỏi cô liền cầm điện thoại lên, tìm trong danh bạ một dãy số. Trên mặt thoáng qua sự chần chừ nhưng rồi cũng bấm phím gọi đi. Sau vài hồi chuông kéo dài, cũng có người nghe máy.
“Xin chào.”
Là một giọng đàn ông trầm thấp lại mang cho người nghe một sự xa cách như có như không.
Trái tim của Diệp Thường Hy chợt như đập nhanh hơn, cô cầm chặt điện thoại trong tay. “Có phải Triệu tổng không?”
Đầu dây bên kia im lặng, khoảng chừng hơn mười giây mới có giọng nói đáp trả. “Là tôi.”
Diệp Thường Hy hít thở sâu nhưng lại không dám thở quá mạnh, sợ rằng bên kia điện thoại sẽ nghe được. “Tôi là Diệp Thường Hy, lúc sáng nay đã ký hợp đồng với Thịnh Nam, hiện tại xem lại có một số chi tiết không rõ lắm. Trên hợp đồng lại chỉ để số điện thoại của Triệu tổng nên chỉ có thể gọi cho anh để hỏi, nếu như anh cảm thấy không tiện thì phiền anh cho tôi số của giám đốc Hiểu, tôi sẽ gọi anh ấy.”
Diệp Thường Hy nói một hơi dài nhưng giọng nói của cô vẫn thanh thanh dễ nghe, tựa như tiếng nước róc rách trong khe suối nhỏ tạo cảm giác dễ chịu cho người nghe. Cô tùy tiện giải thích lý do vì sao mình có số điện thoại của Triệu Tư Nghị, cũng tỏ ý muốn hợp tác một cách chân thành như vậy, chắc là không để lại sơ hở nào nhỉ?
Cô chỉ là muốn gặp lại anh, gặp lại người duy nhất ở bên cạnh khi cô mất hết tất cả, gặp lại người thậm chí còn muốn chết cùng cô. Tuy đó là hành động ngu ngốc nhưng vẫn khiến tim cô khẽ đau nhói khi nhớ tới. Cô có nhiều điều khó hiểu, giả sử lý do vì sao Triệu Tư Nghị lại luôn âm thầm đối tốt với cô như vậy?
Sau khi cô nói xong, khoảng vài giây giọng nói của anh vẫn bình tĩnh vang lên. “Không phiền, nếu cô Diệp có điều gì thắc mắc về các điều khoản, có thể trực tiếp hỏi tôi.”
Diệp Thường Hy đã chuẩn bị sẵn tâm lý Triệu Tư Nghị sẽ ném cho cô số của Hiểu An rồi tắt điện thoại. Khi nghe thấy anh đồng ý, nội tâm không khỏi trở nên vui vẻ, khóe miệng nhỏ cũng cong lên. “Hiện tại tôi đang bận, sáu giờ tối nay anh rảnh chứ?”
“Không bận.” Anh đáp.
“Được, vậy tối nay chúng ta gặp nhau ở nhà hàng Léa.”
“Được.”
Vào lúc Diệp Thường Hy chuẩn bị kết thúc cuộc gọi thì trợ lý phục trang riêng của cô là Trần Bác đi vào. “Hy Hy, em đang nói chuyện điện thoại à?”
Diệp Thường Hy nhìn qua Trần Bác rồi lại nói vào điện thoại. “Vậy nhé, chào anh.”
“Được.” Triệu Tư Nghị rất kiên nhẫn đáp lại, như thể cô không ngắt máy anh cũng sẽ giữ điện thoại để trả lời cô.
Điện thoại được ngắt đi.
Triệu Tư Nghị vẫn còn có chút thẫn thờ ngồi trên chiếc ghế chủ tịch, anh mất hơn năm phút để xác nhận bản thân không nằm mơ. Vừa rồi… là cuộc gọi đầu tiên của anh và Diệp Thường Hy, anh không ngờ lại là cô gọi cho anh. Không đúng, chính xác là không nghĩ tới có ngày này. Trong khoảnh khắc khi cô nói câu đầu tiên anh đã nhận ra được giọng nói của cô, giọng nói khiến cho anh ngay cả khi ngủ cũng mơ hồ nghe thấy. Trước đây mỗi lần nhớ chỉ có thể lên mạng tìm những clip phỏng vấn của cô để nghe giọng cô, chưa từng nghĩ tới có ngày sẽ được cùng cô nói chuyện.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !