Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi công ty đã là giữa trưa, lúc lên xe liền nhận được điện thoại, Diệp Thường Hy mỉm cười, người gọi tới là Triệu Tư Nghị.

“Triệu tiên sinh?” Cô lên tiếng.

“Thật xin lỗi.” Là giọng anh.

“Gì cơ?” Ba chữ đầu tiên Triệu Tư Nghị nói khiến cô giật mình.

“Vốn dĩ chỉ muốn khiến Vũ thị chao đảo một chút, không ngờ tới… lại khiến cô mang tin đồn xấu.” Giọng anh mang theo sự áy náy.

Diệp Thường Hy lúc này cũng thông suốt, cô luôn cảm thấy tại sao một doanh nghiệp lâu năm như Vũ thị lúc gặp chút biến cố cần nguồn vốn chi diện thì không một ngân hàng nào dám đứng ra giúp? Cái này xem ra là do Triệu Tư Nghị đứng phía sau giở một chút thủ đoạn.

Diệp Thường Hy không cảm thấy tức giận hay khó chịu ngược lại là tâm trạng lại trở nên nhẹ nhõm vui vẻ khó tả. Nhưng, lại giả vờ thở dài, giọng nói cũng ỉu xìu. “Sáng giờ có hai nhãn hàng gọi điện chất vấn tôi rồi… Nhưng...tại sao anh lại làm như vậy? Giữa anh và Vũ thị có chuyện gì sao?”

“Đừng nói chuyện của tôi.” Giọng Triệu Tư Nghị rất hay, trầm thấp dễ nghe, vừa không mất đi sự uy nghiêm lại vừa lộ ra dịu dàng và áy náy. “Thiệt hại của cô có thể bù đắp không?”

Tên ngốc này.

Diệp Thường Hy âm thầm nghiến răng, nhưng vẫn giữ giọng nói bình bình. “Có thể, vì tôi chỉ bị chất vấn một chút cũng không thiệt hại về doanh thu. Nhưng mà lại tổn hại đến vấn đề nhân cách của tôi, vậy nên cũng không cần nhận tiền.”

Triệu Tư Nghị im lặng, dường như không hiểu ý của cô.

Diệp Thường Hy cong môi. “Anh đang ở đâu?”

“Thịnh Nam.” Triệu Tư Nghị đáp.

“Vậy tôi đến.”

“Mười phút nữa có cuộc họp.”

“Không sao, tôi đợi được, ông chủ của tôi.” Cô mỉm cười, đôi mắt hoa đào cũng híp lại.

Diệp Thường Hy không thể tưởng tượng được sau khi cúp máy Triệu Tư Nghị đã có bộ dạng như thế nào. Lúc Hiểu An mở cửa phòng đi vào đã có diễm phúc được chứng kiến Triệu mặt băng trong truyền thuyết tay cầm điện thoại che miệng cười tươi như xuân về hoa nở.

Hiểu An đứng hình mất năm giây , thông báo rằng tới giờ họp rồi. Không ngờ tới lúc đi lướt qua Triệu Tư Nghị còn vỗ vai anh ta, nở nụ cười khích lệ nói. “Vất vả cho cậu rồi, người anh em.”

Hiểu An suýt chút xỉu ngang.

Nhiêu đó thôi còn chưa đủ chấn động, thứ khiến anh ta không ngờ tới là Diệp Thường Hy không hẹn mà tới. Cô đi vào cổng lớn tập đoàn Thịnh Nam khiến nhân viên và khách hàng đều tập trung chú ý.

Hiểu An lúc nghe tin thì nhanh chân chạy xuống, nở nụ cười chào hỏi. “Diệp tiểu thư, cô… tới đây có chuyện gì à?”

Diệp Thường Hy cũng nở nụ cười vui vẻ, vốn dĩ tâm trạng cô hiện tại khá tốt. “Triệu tiên sinh đang họp phải không? Tôi đợi anh ấy.”

“Cô có hẹn trước sao?” Hiểu An cố gắng giữ cho bản thân không nói cà lăm.

Diệp Thường Hy không trả lời, trên mặt vẫn là nụ cười tỏa nắng, cô đi thẳng tới thang máy chuyên dụng dành cho hội đồng quản trị. Hiểu An cũng ba chân bốn cẳng chạy theo, biết tính khí của Diệp Thường Hy cũng không hiền lành gì nên cũng không dám cản cô lại, chỉ đành theo cô vào phòng chủ tịch ở tầng 15.

Bước vào phòng của chủ tịch, cô hứng thú nhìn xung quanh một vòng lớn. Căn phòng có cách bày trí thống nhất giữa hai gam màu trắng và nâu gỗ tạo cảm giác hài hòa dễ chịu, điểm nhấn là giá để sách cao đụng trần nhà, trên đó chất toàn là sách kinh tế học. Diệp Thường Hy nhìn mà hoa cả mắt, không lẽ Triệu Tư Nghị đã đọc hết đống sách này rồi hay sao? Cô cảm thấy anh không giống dạng người cố tình trưng bày nhiều sách thế này để khè thiên hạ.

Lúc này Hiểu An cảm thấy khó mà xử sự được, nhưng vẫn phải đi lên thêm vài bước mở miệng. “Diệp tiểu thư, đây là phòng làm việc của Triệu tổng, cô có hẹn với ngài ấy thì có thể tới phòng chờ của tập đoàn chúng tôi.”

“Ngoài trời nóng như vậy, nơi này có điều hòa tốt, tôi muốn ở đây. Anh đem hình ảnh phác thảo của bộ trang sức ‘Sắc Thu’ tới đây, chúng ta cùng bàn bạc về concept.” Diệp Thường Hy mặc kệ lời Hiểu An, tuy rằng nói cô đã cố gắng cải thiện tính tình của mình tốt hơn kiếp trước rồi nhưng một khi cô giở chứng ‘bà nội thiên hạ’ thì đúng là vô địch.

Hiểu An đành đi lấy tài liệu theo ý cô.

Diệp Thường Hy ngồi lên ghế sô pha, rất thành thật hưởng thụ điều hòa mát lạnh. Trên cái bàn trước mặt còn trưng bày một lọ hoa lài, khiến hương thơm trong phòng trở nên ngào ngạt dễ chịu.

Như Triệu Tư Nghị không giống người yêu hoa chút nào. Bình hoa này…là ai chuẩn bị vậy? Nhìn cách cắm hoa thì giống như một cô gái cắm… Diệp Thường Hy nhíu mày, tâm trạng có chút chùng xuống, vô cùng xấu tính giơ tay ra ngắt vài cánh hóa ném đi. Cô cảm thấy lọ hoa chướng mắt quá, nếu còn nhìn nữa nói không chừng sẽ đập nát nó luôn. Vì vậy đứng lên đi một vòng ngắm nghía xung quanh, lại nhìn tới giá để sách thì phát ngán, sau đó lại đi tới bàn làm việc. Vì cuộc họp này kéo dài không lâu nên lúc rời khỏi Triệu Tư Nghị vẫn không tắt máy tính để bàn, hiện tại màn hình vẫn chưa rơi vào chế độ sleep, vậy nên Diệp Thường Hy được dịp hình thấy hình mình trên đó.

Chính xác mà nói thì Triệu Tư Nghị để hình cô làm hình nền cho máy tính. Diệp Thường Hy cong môi, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế mà anh hay ngồi, cầm trỏ chuột, lướt tới một thư mục để ngoài desktop của anh. Cô sẽ không bấm vào nếu thư mục đó không phải để tên cô.

‘Hy Hy’ hóa ra anh luôn âm thầm gọi cô như vậy, Diệp Thường Hy thích thú vô cùng, so với cách gọi ‘cô Diệp’ hay ‘Diệp tiểu thư’ thì đúng là cách gọi này nghe êm tai hơn nhiều.

Bên trong thư mục ‘Hy Hy’ là video phỏng vấn của cô, những phân đoạn cô trả lời báo chí, file audio ca khúc OST của bộ phim gần đây của cô, một vài đoạn cut của cô trong phim, và cả hình ảnh của cô.

Diệp Thường Hy cứ mải mê xem những thông tin về mình, cô không chú ý tới cửa phòng được mở ra.

Vì màn hình máy tính khá to, Diệp Thường Hy lại đang ngồi nên không thể nhìn thấy cô. Triệu Giai cứ thế ôm một chồng tập sách đi vào phòng, kết quả là đi tới cái bàn kính nhỏ bên cạnh sô pha nhìn thấy một đống cánh hoa lài mà cô bé vừa mới cắm bị ngắt tơi tả.

“Sao…sao…hoa, rụng…” Triệu Giai như sắp phát khóc, vô cùng đau lòng nhặt lên vài cánh hoa.

Nghe thấy tiếng động, Diệp Thường Hy cho là Hiểu An đã quay lại vì vậy cũng không ngẩng đầu lên. “Để tài liệu ở đó đi, chút nữa tôi xem.”

“…” Triệu Giai nhìn về phía phát ra âm thanh sau đó đi lên thêm vài bước, lúc nhìn thấy Diệp Thường Hy thì đôi mắt ảm đạm có chút lóe sáng. “Chị…chị là…”

Diệp Thường Hy phát hiện người tới không phải Hiểu An mà là một cô bé mặc váy trắng mỏng manh, mái tóc ngắn ngang cằm, ngũ quan như búp bê rất đáng yêu. Cô thấy cô bé này có vẻ như nhỏ tuổi hơn mình, lại nhìn mình chăm chăm, còn tưởng là fan hâm mộ nào đó, nhưng người này là nhân viên của Thịnh Nam sao? Nhìn nhỏ như vậy chắc là chưa qua đại học đi…

“Có chuyện gì sao?” Diệp Thường Hy hỏi.

Triệu Giai dường như đang xác định, vì chị gái trước mắt này cô bé cảm thấy rất quen, trong tiềm thức hình như nhớ lại được vài chuyện. “Chị… gái… công viên…”

Diệp Thường Hy không hiểu, sao lại dùng biệt danh gì lạ thế?

“Phải…chị, không?” Triệu Giai nói lắp bắp, nhưng đôi mắt lại tràn đầy sự kỳ vọng.

Diệp Thường Hy nhíu mày, cách nói chuyện một chữ lại một chữ này…hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải?

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK