Chính là một sự đặc biệt khó hình dung. Triệu Tư Nghị là ai chứ, anh là tinh anh trên thương trường, anh khác với những sao nam suốt ngày Diệp Thường Hy phải tiếp xúc, anh trầm ổn thâm thúy, hiểu biết rộng, hơn nữa còn là người duy nhất ở bên cạnh vào giây phút cả thế giới đều quay lưng với cô.
Diệp Thường Hy thở dài, người này rõ ràng thích mình như vậy, khi nãy cô cũng cố tình đề cập tới việc anh lưu hình và video phỏng vấn của cô trong máy, rõ ràng đã mở đường ra tới như vậy rồi mà anh vẫn lảng tránh. Có lẽ vì Triệu Tư Nghị chưa từng trải qua cảm giác sinh tử mà kiếp trước cô đã trải qua, cuộc đời này quả thật ngắn ngủi, nếu anh còn tiếp tục chần chừ không nói thì cô chỉ còn cách chủ động một chút thôi. Cùng lắm thì vẽ đường cho hươu chạy, dụ nam thần vào tròng rồi nhốt luôn trong đó.
Bước đầu tiên chính là chủ động chia sẻ về bản thân mình, đồng thời lần nữa ngầm khẳng định cô và Vũ Hào vẫn chưa có gì gọi là sâu đậm cho đối phương biết. Bước thứ hai dĩ nhiên là tìm hiểu đối phương một chút.
“Giai Giai con bé như vậy là bẩm sinh sao?” Tuy chỉ mới quan sát không bao lâu nhưng cô nhận ra Triệu Tư Nghị đối xử với em gái mình rất tốt, Triệu Giai sau khi nhìn thấy liền chạy tới kéo cánh tay anh, đây đều là hành động tự nhiên mang theo hướng ỷ lại, vì vậy cô quyết định bắt đầu từ chỗ Triệu Giai để hỏi.
Cả hai người thả bước chậm rãi trên lề đường, khi nghe cô hỏi, Triệu Tư Nghị hơi nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt. “Ừ, lúc còn nhỏ cũng chưa rõ ràng lắm nhưng càng lớn thì càng có dấu hiệu về ngôn ngữ và ý thức. Thật ra hoàn cảnh sống của chúng ta có phần giống nhau, năm mười ba tuổi cha mẹ tôi đã qua đời sau một vụ tai nạn xe.”
Lại là tai nạn xe, kiếp trước Diệp Thường Hy cũng vì bị xe tông mà chết, giờ nghĩ lại vẫn còn rùng mình. “Xin lỗi.”
Triệu Tư Nghị nhìn cô sau đó lắc đầu.
Diệp Thường Hy mỉm cười, cố gắng kéo lại không khí. “Trước đây không biết ai đã nói với tôi một câu. Là người có tiền mà không đeo trang sức của Thịnh Nam một lần trong đời thì đúng là uổng công kiếm tiền. Có thể khiến nhận định này ăn sâu vào suy nghĩ của mỗi người trong giới thượng lưu chứng minh bản lĩnh của thương hiệu Thịnh Nam cực kì lớn. Tôi thường không xem trọng những công tử thiếu gia sinh ra trong nhung lụa, không cần làm gì vẫn có thể hưởng được đặc quyền, vì vậy cảm thấy anh đặc biệt.”
“Thật sao?” Đôi mắt đen thâm trầm vào giây phút nghe thấy Diệp Thường Hy nói liền lóe lên một vài tia sáng, mang theo sự mừng rỡ nhìn cô.
Diệp Thường Hy gật đầu, sau đó liền tỏ ra tinh nghịch một chút. “Tôi rất ít khi nào tán thưởng người khác, lần này không phải là nịnh bợ ông chủ đâu.”
Cả hai người đi thêm một đoạn, trên gương mặt điển trai của Triệu Tư Nghị luôn thường trực nụ cười có vài phần ngây ngốc. Diệp Thường Hy liếc mắt nhìn qua thấy bộ dạng này của anh cũng vô cùng thích thú, lòng tự nhủ đợi khi hai người thân thiết hơn một chút cô sẽ công khai chụp hình lại bộ dạng hiện tại của anh. Đâu có ai ngờ tới tổng tài cao cao tại thượng như Triệu Tư Nghị sẽ có lúc biểu hiện tâm trạng ra công khai như vậy.
Lúc cả hai lên xe, Triệu Tư Nghị lại hỏi. “Nhà cô ở đâu?”
“Anh cứ đưa tôi về Thịnh Nam, xe tôi còn ở đó.” Diệp Thường Hy trả lời.
Triệu Tư Nghị không đáp, đợi khi xe dừng đèn đỏ mới nói. “Tôi sẽ đưa cô về, xe của cô trợ lý của tôi sẽ chạy tới sau.”
Diệp Thường Hy cũng không muốn kì kèo mặc cả, lúc này nở nụ cười ngọt ngào nhìn anh. “Được, đều nghe theo anh, ông chủ.”
Cô có thể lọt vào dàn diễn viên phái thực lực khi tuổi đời còn trẻ như vậy cũng không phải nhờ vào may mắn, tuy cô không thích việc giao tiếp nhưng bản chất lại rất thông minh, cô biết rõ vào thời điểm này nụ cười ngọt ngào đi kèm với một câu nói của cô có thể tạo ra hiệu ứng như cô mong muốn.
Quả nhiên, cô lại nhìn thấy một bên mặt của Triệu Tư Nghị có chút ửng đỏ, anh hắng giọng một tiếng rồi cho xe rẽ vào đường cao tốc.
Diệp Thường Hy mua một căn nhà ở vùng ngoại ô, không vắng vẻ nhưng cũng đủ sự yên tĩnh, dọc đường đi còn có đồng ruộng, có thể ngửi thấy hương lúa nhè nhẹ vô cùng dễ chịu. Mỗi khi đi con đường này về nhà cô cảm thấy vô cùng thoải mái, yên bình một cách lạ thường. Diệp Thường Hy hạ kính xe xuống, gió bên ngoài mang theo hương lúa mát mẻ truyền vào thổi một vài lọn tóc đen của cô nhẹ bay. Tóc cô chỉ dài tới vai, vì sau nhiều lần tẩy nhuộm thì bị hư tổn khá nghiêm trọng nên cô đã nhuộm lại màu đen và dùng khá nhiều thuốc dưỡng, sau một thời gian thì tình trạng tóc được cải thiện không ít.
Triệu Tư Nghị nhìn qua, thấy cô đang yên tĩnh nhắm mắt, hai tay khoanh trước ngực, vài lọn tóc bay về phía anh lại khiến anh có một ham muốn muốn đưa tay ra vuốt ve chúng, bàn tay đưa ra được một nửa lại rụt về, anh hít sâu cố gắng áp chế bản thân mình đồng thời cho xe chạy chậm hơn.
Diệp Thường Hy vốn rất xinh đẹp, chính là kiểu xinh đẹp động lòng người, hôm nay cô không trang điểm quá đậm, gương mặt nhỏ nhắn với đường nét thanh tao nhẹ nhàng, chiếc mũi được công chúng bình chọn là cực phẩm khiến góc nghiêng của cô thêm phần cuốn hút khó tả.
Triệu Tư Nghị biết anh cũng giống như một fan hâm mộ của cô vậy, có lẽ Diệp Thường Hy đối với fan của mình trước giờ đều dịu dàng như vậy, anh không nghĩ rằng bản thân mình ngoại lệ. Hiểu An nói đúng, anh chính là đại fan, lúc không gặp thì khao khát muốn gặp cô nhưng hiện tại khi chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào lại sinh ra sự chần chừ không dám tiến lên.
Lúc ban đầu, anh từ trên tầng hai nhìn thấy một cô gái đưa theo Triệu Giai về, vừa nhìn con bé đã biết lại mới bị bắt nạt xong, trong lòng liền tức giận như bị lửa đốt qua, chưa được bao lâu thì một cô gái khác đi xuống chiếc taxi kia. Cô ấy tháo chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu Triệu Giai, sau đó còn cởi áo khoác đắp lên người con bé. Vào khoảnh khắc chiếc mũ kia được gỡ xuống, mái tóc đen được búi cao cũng lộ ra, gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan thanh thuần tựa như tiên nữ hạ phàm khiến cõi lòng đã chai đá của Triệu Tư Nghị như sống lại lần nữa.
Anh bắt đầu điều tra về Diệp Thường Hy, ban đầu còn nói là vì cô là ân nhân của Triệu Giai nhưng sau khi cô debut trở thành minh tinh hạng A được vô số sự săn đón anh vẫn chỉ âm thầm dõi theo, dần dần cũng không thể tự dối lừa bản thân mình được nữa, anh thích cô rồi.
Trong mắt Triệu Tư Nghị Diệp Thường Hy chính là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, anh không khát khao được hái chúng lại càng không ôm hy vọng chạm vào, chỉ mong rằng có thể đứng từ xa nhìn chúng tỏa sáng.
Người đàn ông có sự nghiệp, có diện mạo, có quyền lực như anh nếu như muốn một nữ minh tinh làm người phụ nữ của mình chưa từng là chuyện khó. Chỉ cần Triệu Tư Nghị mở lời có ai lại không muốn chạy đi tìm một kim chủ hoàn hảo như anh. Nhưng đối với anh, Diệp Thường Hy lại khác, cô dần dần đóng đinh trong tiềm thức của anh, trở thành một loại tín ngưỡng ăn sâu vào máu thịt, không ai có thể chạm vào cũng không ai được phép xâm phạm.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !