Không hổ danh như lời đồn, nhóc con này đúng là có năng lực hơn người, lời nói ra sắc lạnh như dao, phương pháp đưa ra làm người phải bội phục. Phong Bách Thần mỗi ngày cao hứng nhất là cùng hắn đàm đạo, vì thế phá lệ về nhà nhiều hơn hẳn, Phong phu nhân cũng vui vẻ hẳn lên, làm Quân Thiên Hàn hắn có cảm giác thành tựu rõ rệt.
Về phần Phong Chấn Kiệt, kệ đi. Vẫn là cái mặt lạnh khó ưa ấy, nhưng chí ít thái độ thù địch đối với hắn cũng vơi giảm đi nhiều, thỉnh thoảng còn cùng hắn nói vài câu.
Mấy tuần ăn nhờ ở đậu nhà vợ nhanh chóng trôi qua. Trong những ngày này, toàn bộ sinh hoạt của bé con gần như là hắn chăm lo toàn bộ. Ừm... đương nhiên là có cả việc vệ sinh tắm rửa.
Nghĩ đến hắn lại đỏ mặt, tuy chỉ là thỉnh thoảng lừa được Phong phu nhân đưa Bảo Bảo cho hắn thôi nhưng thật sự là mỗi lần như vậy đều thách thức sự chịu đựng của hắn. Biết vậy đấy nhưng vẫn lao vào mới chịu.
Thói quen khi tắm của Bảo Bảo lạ lắm, dĩ nhiên là không yên phận rồi nghịch ngợm như những đứa trẻ khác nhưng đặc biệt ở chỗ bé con không ngồi vào bồn tắm cho trẻ em a! Cứ phải bám chặt vào người Quân Thiên Hàn, ngồi yên vị trên đùi hắn mới chịu.
Và thế là mỗi khi tắm cho bé con, cả hắn cũng đồng thời tắm luôn. Sự tiếp xúc da thịt lành lạnh khiến tim hắn run lên, khó khăn lắm mới cố gắng phớt lờ đi xúc cảm trơn mịn từ làn da em bé của Bảo Bảo nhà hắn. A... tịnh tâm tịnh tâm... em ấy còn nhỏ. Lần nào cũng phải nhiệm chú thuyết phục bản thân thế đấy.
Biết là sẽ không kìm được mà xoa nắn vuốt ve bé con một hồi, nhưng vẫn như là thuốc phiện, cai không được. Và thế là thời gian ngâm nga trong nhà tắm lập tức biến từ nửa tiếng thành một tiếng.
Và điều khiến hắn sung sướng hơn cả là bé con dường như đã nhớ hắn rồi, vừa thức giấc lập tức chuệch choạng bò lại đưa hai tay vỗ đôm đốp vào mặt hắn. Lúc ấy Quân Thiên Hàn sẽ ôm bé con vào lòng, hôn nhẹ lên cái miệng xinh xắn chúm chím thoang thoảng hơi sữa của cậu. Phải đấy, không nhầm đâu, chẳng biết từ lúc nào điều này đã được hình thành như thói quen, hắn cũng chẳng còn đấu tranh tâm lí như lần đầu nữa.
Nên nói hắn âm tàng khó lường hay bé con quá ngây thơ đây?
Hạnh phúc đúng là vô bờ bến mà.
...
Khai giảng đến gần, nay là ngày mẹ hắn đến đón. Nhìn bé con tròn mắt nhìn hắn trong lòng, vẫn là có chút không nỡ. Phong Miên như cảm nhận được gì đó, bám chặt ngực áo hắn không buông, làm Quân Thiên Hàn lại càng thêm lưu luyến.
Chiếc xe trước mắt ngừng lăn bánh, Văn Thanh Nhã khuôn mặt rạng người bước đến ôm chầm cô bạn thân của mình, lại hôn lên trán A Miên một cái, lúc này mới nhìn đến đứa con trai ấn đường toàn một màu đen trước mặt: " A, quên mất, định đưa cậu đi mua sắm vài món đồ mà phải rước tổ tông này về đã "
Hắn thề, hắn hoài nghi không biết mình có phải con rơi không, rõ là coi hắn như không khí để đối đãi. Mẫu thân quyền lực của hắn đây là vẫn ghi hận trong lòng đây mà.
Dành cho hắn một cái liếc mắt đầy khinh thường, Văn Thanh Nhã ngữ khí trầm ổn ấn ấn đầu hắn: " Ở nhà dì có gây phiền phức gì hay không hả? "
Dương Tử Hi nhìn cô mà bật cười, cầm lấy tay Thanh Nhã dịu giọng: " A Hàn rất ngoan, hơn nữa săn sóc A Miên rất tốt, gần như tốt hơn cả người mẹ là tớ đây rồi. Chẳng những thế từ lúc thằng bé đến đây chồng tớ thường xuyên về nhà hơn hẳn, cả bé con cũng cười nhiều hơn trước nữa "
Cô cũng không phải nói quá, quả thật tình hình của Phong Miên đã tốt lên rất nhiều, gần như cô đã quên mất bệnh tình của con trai, chỉ thấy bé con rất giống những đứa trẻ bình thường. A Hàn giúp đỡ con cô rất nhiều, và cả cô cũng vậy, đều nhận được thành ý từ đứa nhóc năm tuổi này.
" Tốt lắm, không gây chuyện là được. " - Quân phu nhân xoa nhẹ lên đầu bé con, hướng Dương Tử Hi gật nhẹ đầu: " Vậy tớ về đây, nào có thời gian lại tới thăm cậu. "
" Được. " Dương Tử Hi mỉm cười, đưa tay ra đỡ lấy cục bông trong lòng Quân Thiên Hàn. Hắn có chút khựng lại, nhưng rất nhanh liền che giấu xúc cảm nơi đáy mắt mà buông tay.
Phong Miên còn đang ngơ ngác liền bị mẹ mình bế lên. Rời khỏi anh trai nhỏ, ánh mắt bé liền dại ra, nhưng rất nhanh hốc mắt tròn xoe đỏ ửng liền phủ một tầng sương, thút thít đưa tay với lấy vạt áo hắn. Không giống với những lần trước, bé có cảm giác lần này anh trai nhỏ sẽ đi mất, không chơi với bé nữa.
Và thế là lệ nóng tràn mi, lăn xuống gò má đỏ ửng ngày một nhiều, tiếng thút thít cũng chuyển dần sang khóc lớn
" A... hức... a... ba... " - Bé con bất chợt khóc oà lên làn hai vị phu nhân ngây người trong giây lát, Quân Thiên Hàn hắn cũng không ngoại lệ. Phải nói, từ khi gặp lại Bảo Bảo, hắn chưa từng thấy cậu khóc lần nào. Cảnh tượng này làm hắn đột ngột nhớ lại kí ức cậu ngã vào lồng ngực hắn kiếp trước rồi dần mất đi sự sống, trái tim liền quặn thắt một trận.
Dương Tử Hi lập tức phát hoảng, xoa xoa con trai mà vỗ về: " Ngoan nào Bảo Bảo của mẹ, đừng khóc, nín đi con. Anh phải về, không ở đây mãi được. "
" Trời ơi cục cưng của dì, dì thương dì thương. Mấy hôm nữa dì đưa anh sang chơi với con được không? Anh không đi mất đâu mà, dì hứa đấy! ". Văn Thanh Nhã hôn hôn trán Bảo Bảo, ánh mắt đau lòng nhìn gương mặt nghẹn đỏ cả mặt của bé con, không biết phải làm như thế nào.
Bé không chịu nín, khóc càng lúc càng lớn, nhìn anh trai nhỏ, cố gắng phát âm từng từ, níu chặt lấy Quân Thiên Hàn đang đơ người trước mặt
" Hức... h..h..a..à..n... a...h... àn.... "