• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân phu nhân nhận thức được một điều rất rõ, đó là không có Phong Miên ở bên con trai cô so với trước đây đã vân đạm phong khinh giờ còn quá hơn. Áp suất thấp toả ra như người ranh con này khiến người làm trong nhà cũng phải hít vài ngụm khí lạnh, tê rần cả người.

Hết cách, ngày nào Văn Thanh Nhã đến đón hắn tan học liền đưa bé con tới, nhìn vẻ mặt trung khí mười phần của hắn mà không khỏi trừng mắt. Đời này còn ai trị được cái tính tình cổ quái này của con cô ngoại trừ bé sữa trước mặt không?

Quân Thiên Hàn hiện tại vô cùng thoả mãn, ngày học đêm về ôm bé con mà ngủ. Nói đi nói lại làm trẻ con cũng không có gì không tốt lắm nhỉ. Suy nghĩ cẩn thận, hắn rút lại lời nói trước đó.

Hôm nay hắn biết được một tin tốt, mảnh đất đầu thầu với giá trên trời vào mấy năm nữa hiện tại đang bị xem như một bãi phế liệu. Đến cả người lí luận như thần là cha hắn cũng không nghĩ sẽ đầu tư được gì. Không nên chậm trễ, hắn nhanh chân gọi ba hắn vào phòng bàn bạc

" Cái gì? Con muốn xin cha đầu tư một phần vào miếng đất ở thành Nam đấy? "- Quân Thiên Bách khá ngạc nhiên, tưởng rằng trước giờ mình với con trai đều là tương giao, lần này suy nghĩ lại trái nhau như thế.



" Cha, con có niềm tin vào quyết định của mình, Người hãy tin con lần này. " - Không phải cầu xin hay nhân nhượng, hắn đây là khẳng định lựa chọn của mình và dường như yêu cầu cha phải nhìn ra kiên định trong mắt mình.

Quân Thiên Bách hết nhìn hắn rồi lại thở dài, vỗ vỗ lên vai hắn: " Thôi được rồi, nếu có sa vào vũng bùn thì coi như đưa cho con chơi vậy, cũng không phải nhiều gì ". Xong liền nở nụ cười với hắn: " Để ta mua giúp con, tiện thể đứng tên con luôn vào vậy "

" Vâng, cảm ơn ba ". Hắn mừng thầm trong lòng, nghĩ nghĩ sau này làm ăn lớn rồi nên chuẩn bị quà gì cho bé con đây. Liền một căn nhà riêng của hai người hảo tốt a! Cứ vậy đi!

...

Nựng hai má cục cưng trong lòng, hắn ưu sầu thở dài, nghĩ nghĩ: ' Dạy gì cũng bập bẹ nói được, mỗi chữ " chồng " nhất quyết không hé răng là sao? '

Lắc lắc đầu, hắn dụi dụi hõm vai bé con, hít sâu vài cái, cứng nhắc lên tiếng: " Kêu đi mà Bảo Bảo, gọi chồng đi! "

" Hàn! ". Bé con liền cao hứng, bẹp một cái lên lưng hắn, ha ha cười.

Khoé môi trĩu xuống của hắn phá lệ câu nhân, nhìn nhìn bé con không biết nên làm gì mới tốt, kiên nhẫn lặp lại lời nói của mình: " Sao em không kêu vậy? Nghe xem chữ 'chồng' dễ phát âm biết bao, lại... ừm... " có chút tình thú.



Chẳng biết có phải nghe hiểu không, Bảo Bảo lắc lắc đầu, rất có tâm mà bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ, nháy mắt khiến tâm tình Quân Thiên Hàn hạ xuống số âm. Cục bông ngây thơ dễ dụ của hắn đâu rồi? Đây là thành tinh rồi à!

Thôi vậy, đợi cậu lớn hơn chút hắn bắt buộc phải bắt cậu ngày nào cũng gọi hắn bằng từ này. Không thích càng phải nói cho đến khi hắn thoả mãn thì thôi.

Vui cười thế nào đến ngày hôm sau hắn liền không thể kéo khoé môi cho nổi. Vừa rồi mới nhận được tin của bà cô già kia, kêu học sinh tập trung làm một chuyến dã ngoại đến vùng nông thôn, có thể sẽ mất đến vài ngày. Đời trước hắn nhớ rõ ràng không hề có chuyến đi này, chẳng lẽ việc hắn sống lại ảnh hưởng dẫn đến hiệu ứng cánh bướm?

Không thể chấp nhận nổi, kêu hắn tách khỏi bé con lâu như vậy là cực hình đó hiểu không hả? Lạnh mặt không muốn đi, liền bị ánh mắt như lưỡi dao của bà cô kia bay đến, hắn cật lực né tránh sau cùng liền bỏ cuộc. Bất mãn vậy có phải muốn thông qua chuyến đi này chỉnh hắn không đây, cha rước cái mớ phiền phức gì cho con thế này hả!

Biết tin, cả hai vị phu nhân rối rít chuẩn bị đầy đủ đồ cá nhân cho hắn, một mình Bảo Bảo ngồi trên giường mà ngây ngốc. Nhìn đôi mắt lấp lánh của bé con không chớp lấy một cái, hắn duỗi tay xoa xoa đuôi mắt bé, lại yêu thương đặt một nụ hôn lên đấy: " Ở nhà ngoan, anh rất nhanh sẽ về với em. Anh sẽ nhớ em lắm đấy, bảo bối "

" Hàn... " - Bảo Bảo bất an nắm lấy tay hắn, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu, hiển nhiên cảm nhận được giọng điệu của hắn có chút lưu luyến khó dời.


" Ngoan, anh sẽ thường xuyên gọi về, lúc đó chúng ta liền có thể thấy nhau rồi." - Cười cười ôm bé con vào lòng, lại nắm chặt lấy tay bé: " Bảo Bảo của anh giỏi nhất, ở nhà ngoan được không nào? "


Phong Miên cật lực chui rúc vào lòng hắn, an tâm siết vạt áo hắn, đầu nhỏ như có như không gật a gật. Thiên Hàn bật cười, vậy là hiểu hay không đây? Bộ dáng này thật quá khả ái, thật muốn đem người giấu kĩ rồi mang bên người mọi lúc mọi nơi mà.


Đến ngày hẹn, Quân Thiên Hàn bước lên xe, quay đầu lại chào tạm biệt hai vị phu nhân cùng... thỏ? Áo ngủ hôm qua bé mặc nay vẫn chưa cởi, vẻ mặt mờ mịt mông lung nhìn hắn, khoé mắt ươn ướt nhưng vẫn cật lực không khóc, kiềm nén đến hai má liền hồng nhuận một mảng.


Thôi rồi... giờ phút này hắn liền muốn vứt balo, thôn quê gì đó kệ mẹ nó đi, bảo bối của hắn phải đặt lên hàng đầu. Không thể xa cậu phút giây nào được!


Mặc kệ hắn đang chuẩn bị đào tẩu chạy thoát, xe liền phóng vút đi, Quân Thiên Hàn ngơ người nhìn bóng dáng tiểu bảo bối của hắn xa dần rồi mất hút, có chút gì đó nghẹn trong lồng ngực đến phát đau.


Gì đây, cậu ngay trước mắt hắn thế mà, cảm giác vừa rồi như vụt mất thứ quan trọng vậy.


Nhanh chóng ổn định lại hơi thở nặng nề, hắn dần điềm tĩnh lại. Mọi thứ không giống kiếp trước, Bảo Bảo của hắn sẽ không sao, sẽ vui vẻ mà trưởng thành. Mà hắn, sẽ tận tâm che chở tâm can của mình, thành dương quang thuộc về riêng cậu nơi tối tăm tận cùng ấy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK