• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Em nhỏ nằm im chờ hắn tắm xong, mới ngó đầu lên nhìn. Quân Thiên Hàn có chút buồn cười, choàng khăn lau mái tóc ướt sũng, tiến đến bên cạnh em, xoa hai bên má phúng phính sữa: " Sao chưa ngủ hửm? "

" Không buồn ngủ... chờ anh ngủ cùng cơ! " Bảo Bảo chăm chú nhìn hắn, đôi mắt to tròn chớp chớp.

Quân Thiên Hàn cúi xuống hôn lên trán em một cái, nhỏ giọng thì thầm: " Giờ anh về rồi, bé ngoan ngủ đi được chứ? Muộn rồi đó, thức khuya sẽ không tốt đâu. "

Em ngoan ngoãn gật đầu, lông mi nhắm tịt lại. Hắn ngồi tựa thành giường, lôi cuốn sách trong hộc tủ ra chăm chú đọc, tay còn lại vồ về bảo bối qua lớp chăn mỏng. Em ngủ rất nhanh, Quân Thiên Hàn dở đến trang thứ hai đã nghe thấy tiếng thở đều của người dưới thân.

Cứ thế hắn ngồi đọc sách cho đến khi tóc khô mới nằm xuống ôm bé con vào lòng.

Sáng hôm sau Quân Thiên Hàn đúng giờ thức dậy để đi học, Bảo Bảo lập tức tỉnh. Mặc dù nhóc con ngáp lên ngáp xuống trông có vẻ mệt mỏi nhưng em nhất quyết không bỏ lỡ một ngày nào tiễn anh trai nhỏ lên trường cả.

Như thói quen, hắn bế em dậy, mang đến nhà vệ sinh cẩn thận đánh răng rửa mặt sạch sẽ cho bé heo ngái ngủ này, bồng người xuống dưới nhà ăn sáng.

Mặc dù việc này tốn phần lớn thời gian, vì Quân Thiên Hàn sợ bé của hắn đau nên làm rất tỉ mỉ, cứ như đụng mạnh một chút là sẽ hằn vết đỏ trên người em vậy. Mỗi sớm hắn vẫn sẽ dậy sớm hơn để lo chu toàn cả cho bé con nữa.

" A Hàn, nay dì làm món con thích đó. Mau ngồi xuống đi. " Mẹ Bảo luôn muốn tự tay nấu đồ ăn cho hai đứa trẻ, cô đã sớm chuẩn bị xong xuôi. Việc tưởng chừng như nhàm chán lặp lại mỗi sáng này lại là nguồn động lực cả ngày cho cô.

Quân Thiên Hàn trước tiên lấy phần ăn cho dì mình, sau đó mới bế bé con xuống ghế, hai người sẽ ăn chung một dĩa. Em nhỏ dụi mặt ngáp vài cái, với lấy miếng sandwich đút cho hắn, tên cuồng vợ nào đó vui vẻ nhận lấy.

Hắn xé nhỏ miếng thịt bò sốt vang, tỉ mỉ bỏ vô chiếc bánh, phớt lên trên một chút sốt mới lấy dao nĩa cắt nhỏ, cầm tay đút cho em. Một bên còn lại thủ sẵn khăn giấy đợi bé con măm măm no rồi nhẹ nhàng lau miệng nhỏ.

Kết thúc một bữa sáng đơn giản hạnh phúc như bao ngày.

...

Phan Lộ Lộ đang trên đường đến phòng giáo viên, bị tên ôn thần mà cô không ưa chặn lại.

" Nè, cậu ăn cơm chưa? "

Sở Tiêu ngả ngớn lộ liễu quan sát nữ thần của trường, còn tính cầm nhân cơ hội đụng chạm tay cô, bị Phan Lộ Lộ thẳng thừng né tránh.

Cô chán ghét đến mức đến nhìn hắn cũng không chịu nổi, lùi xa vài bước giữ khoảng cách: " Cậu bị điên à, tôi đã bảo đừng làm phiền tôi nữa mà? "

" Cậu còn như vậy nữa tôi sẽ báo với giáo viên! "

Sở Tiêu rất có tính nhẫn nại, tuy nhiên nghe vậy suýt nữa thì bật cười thành tiếng: " Phan Lộ Lộ, cậu nghĩ mấy bà già đó làm gì được tôi? Nghĩ tôi sợ à? Chẳng lẽ cậu không biết gia thế tôi ở cái trường này? "

" Theo tôi thì có gì quá đáng, gia đình cậu cùng lắm chỉ xoay sở được tiền ăn học cho cậu, của để còn không có. Làm bạn gái Sở Tiêu này, tôi thay cậu phụng dưỡng họ, mỗi tháng đảm bảo mấy chục triệu về tay. Thế chẳng phải tốt quá à? "

Phan Lộ Lộ nghe đến đây cơ thể có chút run rẩy, cô tròn mắt nhìn gã, không tin vào tai mình. Cơn giận nổi lên, Sở Tiêu ăn ngay một bạt tai vào mặt.

" Ghê tởm! Sở Tiêu cậu thật sự là tên khốn nạn nhất mà tôi từng biết! "

Cô nói xong câu đó lập tức bước nhanh đi, gã còn chưa hiểu chuyện gì mà ôm bên má đau rát. Sở Tiêu không cảm thấy mình sai chỗ nào, chửi thề mấy tiếng rồi về lớp, chưa bao giờ gã theo đuổi một ai, cảm giác bị từ chối cũng là lần đầu trải nghiệm, đừng nói là bị ăn tát. Nhưng gã thích Phan Lộ Lộ là thật, dẫu bị phũ như vậy vẫn dửng dưng, Sở Tiêu vẫn nghĩ rằng mình còn nhiều cơ hội.

Nghĩ đến đây gã lại càng chướng mắt tên khốn kia, thằng đó có gì tốt mà ai cũng xem hắn như thần tượng vậy chứ? Mỗi lần nghe tiếng la hét hay bàn tán của đám nữ sinh về cái tên Quân Thiên Hà, gã đều lớn tiếng mắng chửi một lũ ngu.

Phẫn hận trong mắt nhanh chóng tản đi, Sở Tiêu sung sướng cười lớn, lát nữa tan học gã sẽ đánh cho thằng đó bầm dập, bắt nó bò trên đất gọi ba.

Tiếng chuông vang lên, học sinh gọn gàng bàn ghế ra về. Nay là một ngày phải gọi là yên bình với hắn, không tên mất não nào làm phiền, thầy cô cũng chẳng ai kêu hắn đi làm mấy việc linh tinh nhàm chán kia cả.

Tiểu Chấn cùng hắn ra đến cổng trường, Quân Thiên Hàn đưa mắt nhìn về phía trước một chút, quay ra nói với cậu ta: " Về trước đi. "

" Ừm, tạm biệt cậu nha Hàn ca, mai gặp. "

Đợi nhóc bốn mắt rời đi rồi, tầm hơn mười tên tiến về phía hắn, đương nhiên chúng không đi tay không. Quân Thiên Hàn dùng ánh mắt ra hiệu cho bảo tiêu trên xe, anh ta lập tức ngồi lại về vị trí. Lúc bấy giờ hắn mới đưa mắt sang liếc qua đám người.

Sở Tiêu nhìn tên gã ghét cay ghét đắng trước mặt, lớn tiếng ra lệnh: " Mày còn không mau quỳ xuống! Gọi tao hai tiếng ba b...!!! "

Mặt đất vang lên vài tiếng nặng nề, Sở Tiêu đau đến nhăn nhó, khó hiểu nhìn người trước mặt, như muốn hỏi tại sao lại đá gã: " Hùng ca! Anh!!! "


" Mày câm miệng! " Hùng ca đấm gã một cái, lúc bấy giờ mới xoa hai tay vào nhau, rụt rè khẩn trương nhìn hắn: " Quân Thiên Hàn, cậu làm gì ở đây thế? Thật... thật trùng hợp. "


" Ừ, trùng hợp thật. " Môi mỏng khẽ mở, chỉ vài từ thôi mà khiến Hùng ca có chút run rẩy.


Vào bữa tiệc gia tộc mấy năm trước, anh ta gặp Quân Thiên Hàn. Khi ấy, nhìn thái độ ba mình đối với người này, trong thâm tâm thật sự vô cùng kính nể. Hùng ca ngược lại là tên ăn chơi có đầu óc, tuy nghịch ngợm phá gia nhưng biết ai mình không nên đụng.


Đợi đến khi người đi rồi, Hùng ca mới thở phào vài hơi, tức giận trút hết lên người tên em họ, nắm tóc gã kéo dậy: " Con mẹ, tao phải bảo ông ba mày dậy lại thằng con ngu ngốc của lão ta! Suýt nữa mày hại chết tao rồi đấy có biết không? "


" Ngu cũng có mức độ thôi! Quân gia mà mày cũng không biết à? Mẹ kiếp! "


Đàn em xung quanh run rẩy chẳng dám can ngăn, Sở Tiêu đơ người mặc kệ mặt mũi bị đánh bầm dập, vẫn chưa định hình rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hùng ca vẫn luôn là người gã tôn trọng và sợ hãi nhất, một chữ cũng không dám cãi.


Cứ ngỡ rằng nay sẽ cho thằng khốn kia một bài học, mà hiện thực như đang trực tiếp dội cho gã xô nước lạnh. Xưng hô rồi thái độ khép nép kia... đến anh họ cũng sợ tên Quân Thiên Hàn đó hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK