Tuy học sinh này giỏi là thật, nhưng không bao giờ chịu nhìn sách, thậm chí một cái liếc mắt cho họ thôi cũng không có. Cứ sợ hắn chủ quan không học hành để rồi phí mất một hạt giống tốt, thầy cô buộc phải gọi hắn lên bảng giải bài tập để rút kinh nghiệm. Ấy vậy mà dù suốt ngày ngủ như thế, Quân Thiên Hàn vẫn có thể làm được hết.
Nhiều người sốt ruột xem lại bài thi đợt vừa rồi, nhìn những lập luận logic vốn xuất hiện ở cấp bậc đại học, cuối cùng cũng đành nhắm mắt cho qua.
" Thôi vậy, nhắc nhở cũng chẳng có ích gì. Kệ em ấy, có bài nào khó chúng ta gọi em ấy lên giảng cho lớp cũng được, coi như bớt đi một phần việc. "
Trước ý kiến này, ai cũng vui vẻ đồng tình. Đây là phương pháp hữu hiệu nhất rồi. Nhưng ngược lại chính chủ ở đây lại vô cùng không vui, tâm trạng tụt dốc nghiêm trọng.
Tiểu Chấn cảm thấy Hàn ca thật ngầu, vô cùng giỏi nữa. Được thầy cô tin tưởng nhờ cậy vẫn luôn là điều mà cậu ta hướng đến. Xếp ở lớp này đương nhiên không đơn giản, điểm đầu vào của Tiểu Chấn khá cao, với 31 con người tại ngôi nhà 10A4 này thì cũng phải nằm trong top 10. Cậu ta là người ham học, mày mò được đến đâu hay đến đấy, bất cứ dạng bài khó nào đều phải chinh phục bằng được.
Quân Thiên Hàn không hẳn là chê tên này phiền phức, nếu Tiểu Chấn hỏi bài gì hắn đều sẽ đáp, đấy là khi điều đó nằm trong tầm hiểu biết của hắn. Con người chẳng phải vạn năng, có nhiều thứ làm khó vị thiên tài này. Ví dụ như hiện tại bảo bối của hắn đang làm gì chẳng hạn, hoặc là em có nhớ hắn không...
Đó, vấn đề rất nan giải.
Đến giờ cơm trưa, Tiểu Chấn cẩn thận nhìn sang bên cạnh mấy cái, thấy người đối diện còn đang nhắm mắt dưỡng thần, bèn nhẹ nhàng rời đi, tính như hôm qua mang cơm lên luôn cho Quân Thiên Hàn.
" Đứng lại. "
Mới đi được vài bước, cậu ta liền bị giọng nói bất chợt dọa cho giật thót. Tiểu Chấn vội vàng quay người, rất chuyên nghiệp nở nụ cười hở cả hai hàm răng, phơi ra bộ nhá trắng tinh với hắn: " Hàn ca có gì chỉ bảo ạ? "
" Tôi đi với cậu, không cần mang cơm lên nữa. "
Tiểu Chấn có chút sốc, đứng hình mất mấy giây. Trời ơi, nhìn là biết Hàn ca nghĩ cho mình rồi. Cậu ta vui đến quên luôn bài giảng sáng nay, là thật lòng đó. Tên mọt sách này lộ liễu đến mức hắn cũng nhìn không nổi, gõ lên cửa lớp gọi người: " Có đi không, tôi bỏ cậu ở đây nhá. "
" A, vâng, đợi tôi một chút. Đến liền đây! "
...
Ít nhiều gì Quân Thiên Hàn cũng không hay xuất hiện ở mấy chỗ công cộng như này, vậy nên thu hút vô số ánh mắt. Nam sinh chuẩn con nhà người ta như vậy, gia thế khủng, học giỏi, đẹp trai lại còn mang vẻ bề ngoài lạnh nhạt khó gần; nếu nói không có ai thích hắn thì là nói dối.
Đời trước Quân Thiên Hàn ghét nhất là tụ tập tại nhà ăn trong khuôn viên trường, hắn chỉ có đến lớp và ra về, nhịn luôn bữa trưa. Mãi sau này Quân phu nhân phát hiện liền ép hắn mang đồ hộp ở nhà đi, thế mà vẫn cố chấp không đụng miếng nào, hắn cho luôn mấy con mèo hoang trên đường ăn.
Bầu không khí ồn ào làm Quân Thiên Hàn khó chịu, mấy nữ sinh xung quanh vẫn dán ánh mắt lên hắn. Người trong giới kinh doanh sao có thể không nhạy cảm với điều này chứ, thật sự muốn chửi thề. Có gì đâu mà nhìn, lạ lắm hay sao?
Tiểu Chấn nhìn khay cơm trước mặt còn thừa nhiều hơn cả hôm qua, cậu ta tinh ý nhanh chóng nuốt vội phần của mình: " Cậu xong rồi hả, chúng ta lên lớp thôi. "
" Ừ. "
Nghe được câu trả lời của Quân Thiên Hàn, nhóc bốn mắt gật đầu cùng hắn bắt tay vào dọn đồ, sau đó về lại lớp. Nhưng chẳng rảnh rỗi được bao lâu, ngay khi vừa đặt chân vào cửa, giáo viên chủ nhiệm cách đó không xa vẫy tay với hắn: " Em lên văn phòng soạn lại mấy bài kiểm tra này giúp cô, là của anh chị khối 12. Từ câu 45 trở đi giải rồi chấm luôn hộ cô nhé, mấy bài trước có người làm rồi. "
"...Vâng. " Dưới cái nhìn lưu luyến của Tiểu Chấn, hắn khó khăn lê từng bước đến văn phòng, trước ánh mắt của các thầy cô khác bắt đầu giải đề. Một giáo viên Toán nhìn qua, người này là đại diện môn, sau khi xem một lúc hài lòng gật đầu, tiếp tục công việc còn đang dang dở của mình.
Quân Thiên Hàn lợi dụng lúc này ở lì tại chỗ, chẳng thèm nhấc chân về lớp, mục đích là đợi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên. Đương nhiên không người nào phàn nàn lấy một chút.
Tiểu Chấn đứng dưới sân trường, thấy bóng dáng hắn liền vẫy tay, trên vai cậu ta có thêm một cái cặp sách nữa. Quân Thiên Hàn đưa tay cầm lấy, thật ra vừa nãy thiên tài của chúng ta còn quên mất là còn đồ.
" Cảm ơn. "
Ngó nghiêng một chút, cậu ta thấy Quân Thiên Hàn vẫn còn đứng đực ra đó, nghĩ là xe nhà hắn chưa đến, bèn lấy hết can đảm lên tiếng: " À... ừm, Hàn ca, chỗ tôi ở cũng gần đây thôi, cậu có muốn qua chơi một lát không? "
Nói xong Tiểu Chấn ngượng chín người, nhanh chóng xua tay, đến xưng hô cũng gần gũi hơn trước: " Cũng không có gì đâu mà! Vì cậu giúp tớ giảng bài, coi như... Mẹ, mẹ tớ mới gửi mấy món đặc sản ở quê lên, muốn mời cậu ăn thử. "
Càng nói cậu ta lại cảm thấy lời của mình thừa thãi, Quân Thiên Hàn là ai cơ chứ. Thiếu gia nhà giàu như cậu ấy để tâm đến mấy thứ đồ quê tầm thường như vậy làm gì! Tiểu Chấn xấu hổ cúi đầu, âm giọng lí nhí phát ra: " Xin... xin lỗi cậu, hay để lần sau... "
Quân Thiên Hàn ngắt lời cậu ta, gọi điện thoại nói gì đó, lúc này mới nhìn đến Tiểu Chấn: " Được, tôi đi với cậu. "
Dù gì hôm nay bé con cũng không đến đón hắn, đi một chút rồi lát về mua kẹo cho em cũng được. Nghe nói gần trường này có một tiệm đồ ngọt rất ngon, Quân Thiên Hàn chưa có thời gian đi tìm.
Đời này, có lẽ hắn sẽ xem nhóc con Tiểu Chấn này như một người bạn, là bạn bè thực sự, không phải loại người đâm sau lưng như kiếp trước.
Dọc đường, lời lải nhải bên cạnh hắn không nghe lọt tai chữ nào. Nghĩ đến gương mặt hớn hở của em, ý cười trên mặt ngày càng đậm. Tiểu Chấn lại cứ nghĩ câu chuyện của mình hấp dẫn, bèn hăng hái nhiệt tình kể.
Hai con người tuy không chung suy nghĩ mà lại hài hoà đến lạ, cảnh tượng thêu dệt thành bức tranh đẹp đẽ của tuổi học trò.