"Không phải mẹ mình...vậy thì người đó nhắm vào ai?"
Nghĩ đến đây, Mỹ Nhiên lại nhớ ra Tâm Nhi. Suốt những ngày qua, chẳng phải Tâm Nhi là người phải chịu dằn vặt lương tâm, sống trong khổ sở nhất hay sao?
"Không lẽ là nhắm tới chị Tâm Nhi? Nhưng kẻ đó là ai? Tại sao phải làm như vậy?"
Vẫn còn miên man với những câu hỏi trong đầu thì Lăng Tuấn Hạo bước vào. Anh khẽ ho nhẹ kéo cô về hiện tại. Mỹ Nhiên khẽ cười gượng
- Tối nay, ba và anh về nhà nghỉ ngơi đi, em ở lại với mẹ.
- Anh ở là được rồi, đưa ba về đi.
Ông Lăng bước vào không đồng ý, Tuấn Hạo hít một hơi sâu nhìn ba mình
- Ba vất vả rồi, hôm nay để con lo cho mẹ một đêm.
- Bác sĩ bảo ngày mai bà ấy tỉnh lại, biết đâu khi ba về bà ấy tỉnh lại thì sao? Không thấy ba, bà ấy sẽ tủi thân khóc đấy. Mấy đứa đi về đi!
- Ba à, con ở chăm mẹ một đêm thôi.
- Tùy con nhưng ba không về.
Ông Lăng cứng đầu không muốn về vì sợ khi vợ tỉnh dậy sẽ không thấy ông mà tủi thân. Mỹ Nhiên đắp lại chăn cho bà, cô cần về nhà giải quyết một số việc cho xong
- Vậy ba và anh hai ở lại, con về nhà trước.
- Được, mau về nghỉ ngơi mai còn đi làm.
- Khi nào mẹ tỉnh ba nhớ gọi báo cho con, ngày mai con sẽ tranh thủ thời gian để ghé qua với mẹ.
- Ba biết rồi mà, mau về đi. Trời khuya sẽ nguy hiểm hơn đấy.
- Vâng, vậy con về đây, em về luôn nha anh hai.
Lăng Tuấn Hạo khẽ gật đầu tạm biệt cô. Mỹ Nhiên xuống sảnh lái xe trở về Lăng Gia. Đã tầm 9 giờ tối, mọi người gần như đã đi ngủ hết nên cô cũng không muốn làm phiền thêm ai. Tự động bước vào bếp mở tủ lạnh uống chút nước.
Khả Linh nãy giờ vẫn trông ngóng cô về để lấy tin tức của bà Lăng. Ả nhanh chóng bước vào bếp khẽ cười nhìn cô. Mỹ Nhiên nhíu mày dự hỏi sao cô ta chưa ngủ nhưng lại bất giác cảm thấy có chút quen thuộc gì đấy. Điện thoại lúc này lại vang lên thông báo tin nhắn mail từ Song Quân.
Mở hộp mail ra kiểm tra, Mỹ Nhiên nhìn tấm hình từ camera kia rồi nhìn lại Khả Linh. Đáy mắt cô hiện lên chút gì đó nhưng cũng nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì. Lấy lại trạng thái khuôn mặt bình thản, Mỹ Nhiên khẽ cười lên tiếng
- Em chưa ngủ sao?
- Dạ chưa ạ, chị mới tới bệnh viện thăm phu nhân sao?
- Ừm.
Mỹ Nhiên bất ngờ khi thấy ả nói được nhưng trên khuôn mặt lại vô cùng bình thản như không hề hay biết việc ả có thể nói. Khả Linh vì phút mong ngóng kết quả nên dường như quên mất đi vai diễn nữ hầu câm của mình. Biết mình vừa bị hớ, ả nhanh chóng đảo mắt nhìn Mỹ Nhiên. Thấy cô không có biểu hiện lạ, ả thờ phào nhẹ nhõm đẩy tờ giấy trên bàn qua cho cô
"Tiểu thư, phu nhân sao rồi ạ?"
Mỹ Nhiên nhìn tờ giấy một lúc, suy nghĩ thêm vài giây cô mới ngước lên nhìn ả khẽ lắc đầu chán nản
- Bác sĩ bảo khó qua nổi. Sáng nay lại bị tiêm thuốc kích thích thần kinh nên e là...
Ả nghe được thông tin này, trong lòng đã vô cùng phấn khích. Nhưng khuôn mặt vẫn giữ y nguyên nét chán nán, ánh mắt cũng trở nên buồn mang mác, thương tâm. Đợi khi ả rời đi, Mỹ Nhiên nhấp một ngụm nước đặt cốc xuống bàn khẽ nheo mắt lại
- Rốt cuộc cô là ai? Làm vậy vì mục đích gì? Là nhắm vào mẹ tôi hay là Tâm Nhi? Nhưng cho dù là nhắm vào ai thì cũng phải chết!
Mở hộp mail xem lại một lần nữa những tấm hình về vị bác sĩ đáng nghi kia. Nhưng quả thật là hình ảnh được triết từ camera không quá rõ ràng, chỉ thấy được vóc dáng nhỏ nhắn chứ không thể thấy hết khuôn mặt. Vì vậy mà Mỹ Nhiên vẫn không dám chắc nữ hầu kia có phải là kẻ đứng sau tất cả hay không. Nhưng trước mắt, thì cô vẫn cần đề phòng cô gái giả câm này.
Riêng Khả Linh, ả nghĩ bà Lăng thật sự không qua nổi nên lại vui vẻ trở về phòng và ngủ một giấc thật ngon. Kế hoạch đang đi trên đà phát triển, điều này thật khiến ả phấn khích.
Sáng hôm sau, Mỹ Nhiên bước xuống nhà cầm theo chìa khóa xe rời đi không quên căn dặn dì Lệ nhắc nhở Tâm Nhi ăn uống điều độ. Lái xe ra đến cổng lớn, Mỹ Nhiên khẽ cười nhìn mấy bác lao công đang quét sạch mớ lá vàng do cây cối nhà cô rơi xuống. Rời khỏi xe, Mỹ Nhiên xoay người vào trong nhà lấy ra vài chai nước đưa cho mọi người
- Các bác vất vả rồi, dạo này lá sân vườn rụng nhiều quá.
- Cảm ơn Lăng tiểu thư. À mà tiểu thư này, nhà mình có ai làm bác sĩ sao?
- Sao vậy ạ?
- Thì tôi thấy đồng phục bác sĩ trong cái bọc đen này nhưng nhớ thì hình như Lăng gia không có ai làm bác sĩ thì phải.
- Dạ...
Mỹ Nhiên nhíu mày xin lại bộ áo rồi bỏ đi. Trước cửa Lăng gia, ngoài rác của Lăng gia thì không ai dám bỏ lại hết. Bộ quần áo bác sĩ này lại càng làm cho Mỹ Nhiên thêm khẳng định những việc xảy ra dạo gần đây có liên quan đến cô giúp việc câm.
Vì gần đây, Tuấn Hạo hay tới bệnh viện nên công việc cũng bị chất chồng lên cho cô không ít. Làm xong được mớ công việc cũng đã hết một ngày. Nhìn đồng hồ điểm giờ tan làm, Mỹ Nhiên vươn vai giãn cơ một chút nhanh chóng rời tập đoàn đến bệnh viện.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Song Quân ngồi ngay ngoài sảnh lớn. Cô mệt mỏi muốn bước qua anh nhưng lại bị anh bắt kịp
- Sao vậy, nhìn em có vẻ mệt mỏi?
- Không.
- Này, có cái này cho em.
Song Quân đưa ra sấp ảnh chụp được trước sảnh bệnh viện vào sáng hôm qua. Những tấm hình này vô cùng sắc nét khiến cô có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt Khả Linh. Không cần biết Song Quân đã làm cách nào để lấy những tấm hình này. Mỹ Nhiên giờ đây trong lòng chỉ còn hai từ tức giận, nghiến răng ken két
- Là cô ta.
- Ai vậy?
- Không có gì, cảm ơn anh.
Nói rồi cô chạy nhanh lên phòng mẹ mình muốn tìm Tuấn Hạo. Nhưng anh hiện tại lại không có ở đây.
Anh bây giờ đang ở nhà, Tâm Nhi cũng không quan tâm đến anh như mọi khi. Cô đi tắm rửa, muốn đến bệnh viện thăm bà Lăng. Ở nhà, không khí bây giờ quá ngột ngạt với cô. Tuấn Hạo thấy cô chuẩn bị ra ngoài liền lên tiếng hỏi
- Em đi đâu vậy?
- Em tới bệnh viện thăm mẹ.
- Tôi chẳng phải đã bảo em không cần đến thăm mẹ rồi ư?
- Tuấn Hạo, anh quá đáng rồi đó.
- Phải, tôi quá đáng. Cũng không bằng loại người ác tâm như em.
*Chát*
Tâm Nhi bây giờ không thể chịu đựng thêm nổi nữa. Thời gian yêu nhau, bên nhau không phải ít. Vậy mà bây giờ anh một chút lòng tin cũng không dành cho cô.
Cho dù không tin những lời cô nói thì ít nhất anh cũng cần suy nghĩ lại về tính cách và con người của cô chứ. Tâm Nhi trước giờ chưa từng làm hại đến ai. Cho dù cô có mang tiếng tiểu thư, chảnh chọe thì cũng chưa bao giờ có tiếng xấu tính hay ác tâm. Vậy mà giờ đây, người cô yêu thương nhất lại nghĩ về cô như vậy. Trái tim cô những ngày qua đã bị anh bóp nát đến thương tâm thật rồi.
Cô biết anh rất đau lòng khi mẹ anh đang nằm trên giường bệnh. Nhưng cô cũng đau lòng mà, cô cũng biết tổn thương khi hết lần này đến lần khác bị đổ oan cơ mà. Cô cũng thương bà Lăng, cũng lo lắng cho bà Lăng chứ đâu phải riêng một mình anh
- Tuấn Hạo, tôi đã bảo tôi không làm. Còn việc anh tin hay không thì tới bây giờ đã không còn quá quan trọng với tôi nữa rồi.
Dứt lời cô liền quay lưng bỏ đi. Lăng Tuấn Hạo đứng đó bực dọc bỏ vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Tâm Nhi phóng xe ra khỏi Lăng gia, nước mắt cô lại một lần nữa chảy xuống. Trái tim luân hồi đập mạnh đau đớn. Không lái xe tới bệnh viện nữa, cô bây giờ muốn tìm đến nơi thân quen có thể cho cô dựa dẫm và trút hết sạch mọi buồn lo. Nghĩ rồi cô bẻ lái về hướng Nhược gia, phải rồi...bây giờ chỉ còn mỗi Nhược gia mới giúp cho cô thêm an yên cõi lòng.
Chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc rồi dừng hẳn lại trước cửa Nhược gia. Vì không muốn cho ai trong nhà lo lắng nên cô đã chỉnh trang lại một chút, dùng kem nền và che khuyết điểm che chắn bọng mắt đỏ rồi mới dám bước vào nhà.
Lúc này tại bệnh viện, bà Lăng từ từ mở mắt khiến Mỹ Nhiên và ông Lăng vui mừng không thôi. Gọi về báo với Tuấn Hạo, anh liền phóng xe tới bệnh viện.
Bà Lăng khẽ cười khi thấy chồng con đều có mặt đầy đủ. Tuấn Hạo nắm lấy tay bà, ánh mắt lộ lên sự hạnh phúc. Bà Lăng vẫn đưa mắt nhìn quanh phòng tìm kiếm thân ảnh của Tâm Nhi nhưng mãi không thấy. Khuôn mặt bà hiện rõ lên sự thắc mắc nhìn mọi người xung quanh
- Tâm Nhi đâu?
- Cô ấy bỏ đi rồi mẹ.
Tuấn Hạo thản nhiên nói như thể đây là chuyện rất bình thường. Lúc này, không chì mình bà Lăng mà cả hai người còn lại cũng vô cùng hoảng. Mỹ Nhiên giật ngược anh hai mình lên gắt gỏng
- Đừng nói anh lại hiểu lầm chị ấy rồi nói mấy câu thô lỗ nhé? Anh bị điên rồi đấy à?
- Anh không hiểu lầm gì cả. Lăng Mỹ Nhiên, em đừng xen vào chuyện của anh.
- Anh...em không xen vào thì anh định để người ta dắt mũi anh tới khi nào? Tới khi cái gia đình này tan nát hết thì anh mới chịu tỉnh táo phải không? Con người anh lúc nào cũng bị tình cảm lấn át lý trí, Lăng Tuấn Hạo anh có còn là một Lăng Tổng nữa hay không hả?
Ném sấp hình vào người anh. Mỹ Nhiên thở hắt, chiều giờ cô chưa thể về giải quyết ả ta vì bà Lăng tỉnh lại. Bây giờ nhìn anh ngu ngốc làm những chuyện điên khùng như vậy thật bức chết cô.
Bà Lăng nhìn những tấm hình. Như nhớ lại hôm đó, giọng bà run rẩy chỉ vào mấy tấm hình kia
- Tâm Nhi không đẩy mẹ...là ả ta...chính là ả ta...
Đáy mắt Tuấn Hạo đã đỏ lên hết khi thấy những tấm hình này. Vậy thì Tâm Nhi của anh phải làm sao? Anh đã làm gì vậy? Tổn thương cô sao? Nghĩ rồi anh chạy nhanh ra khỏi bệnh viện phóng xe đi tìm cô
- Tâm Nhi, anh xin lỗi...anh xin lỗi...