Cảm giác người trong lòng đang cựa quậy không chịu nằm yên. Lăng Tuấn Hạo mở mắt ỉu xìu nhìn xuống cô
- Vợ à, sao em không ngủ thêm đi...dậy sớm như vậy làm gì?
- Em quen giấc rồi, anh ngủ một mình nhé, em xuống nhà phụ dì Lệ làm bữa sáng.
- Hôm nay là ngày nghỉ mà, tận hưởng chút đi em. Mấy chuyện đó cứ để người làm làm là được rồi. Một tuần mệt mỏi chỉ được mỗi chủ nhật để nghỉ thôi, tranh thủ đi nào.
- Em không ngủ thêm được, anh chịu khó ngủ một mình đi nhé.
Lăng Tuấn Hạo không nói lại cô đành nới lỏng vòng tay của mình. Tâm Nhi khẽ cười hôn chụt vào môi anh bước xuống giường. Bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, cô đứng trước gương nhìn ngắm và nhắc nhở bản thân
- Cố lên, Nhược Tâm Nhi.
Lấy lại vẻ mặt bình thường, cô khẽ cười bước ra ngoài nhìn anh đang nằm ngủ ngon lành trong chiếc chăn bông. Quay người bước ra khỏi phòng, cô xuống nhà nhìn vào trong bếp tìm bóng dáng dì Lệ.
Tâm Nhi quyết định hôm nay ở nhà sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ hiền, dâu thảo lấy lòng mẹ chồng. Dẫu sao, cô vẫn tin là bà Lăng rất yêu thương cô, chỉ là hình như bà đang hiểu lầm cô chút gì đó thôi. Mọi chuyện chắc chắn sẽ quay lại quỹ đạo ban đầu, cô vẫn sẽ là con dâu cưng của Lăng gia. Bước vào bếp, Tâm Nhi khẽ cười khi thấy dì Lệ loay hoay với đủ thứ xung quanh
- Dì đang làm gì vậy?
- Là phở bò tái, món này thiếu gia cực kỳ thích. Lúc trước thì không đâu nhưng khoảng hơn một năm gần đây thì thiếu gia rất thích món này. Vẫn thường xuyên gọi tôi làm đấy ạ.
Tâm Nhi khẽ cười, cô biết rất rõ nguồn cơn từ đâu mà anh lại thích món phở bò tái này. Còn chẳng phải là do cô thích ăn sao? Lăng thiếu gia thật sự đã thay đổi rất nhiều, ngay cả sở thích cũng vì cô mà thay đổi.
- Để tôi giúp dì một tay!
- Thiếu phu nhân lúc nào cũng chu đáo như vậy thật khiến tôi ái ngại.
- Không sao đâu, tại tôi cũng đang rảnh mà.
Cô đưa tay vớ lấy tạp dề trên góc bếp mặc vào cho mình. Nhìn qua một chút, cô lấy vài cây xã đập dập ra cho vào nồi nước lèo. Mùi thơm ngào ngạt bốc lên khiến cô vô cùng hài lòng. Tâm Nhi xoay người lấy vài trái ớt nhưng lại vô tình làm rơi chén nước mắm mà dì Lệ chuẩn bị bên cạnh khiến nó vỡ toang ra
- Tôi xin lỗi, tôi sơ ý quá...làm vỡ mất rồi.
- Không sao đâu thiếu phu nhân, để tôi làm chén nước mắm khác cho. Thiếu phu nhân ra ngoài nghỉ ngơi đi ạ.
Tâm Nhi hơi lúng túng vì sự bất cẩn của mình. Dì Lệ nhìn dáng vẻ đáng yêu này khẽ cười an ủi cô
- Không sao, thiếu phu nhân coi chừng đạp phải mảnh sành. Tiểu Vy, vào dọn chỗ này đi con.
- Tôi xin lỗi.
- Thiếu phu nhân đừng xin lỗi nữa, mau ra ngoài nghỉ ngơi đi ạ.
- Nhưng mà tôi cũng muốn nấu một chút. Ra kia rảnh tay quá khiến tôi cảm thấy có chút nhàm chán.
- Dạ vâng.
Lúc này, bà Lăng nghe tiếng động lớn bên trong nên từ từ bước vào. Hình ảnh này đập vào mắt khiến bà Lăng lại như bị những lời của Trần Khả Linh thôi miên. Trong mắt bà ngay lập tức hiện lên hình ảnh Tâm Nhi ức hiếp dì Lệ. Đặt chiếc cốc thủy tinh một cái cạch lên trên mặt đá hoa cương, bà Lăng tức giận lên tiếng
- Không làm được thì ra ngoài, cần gì đứng đó cản trở người khác làm việc?
- Mẹ...con chỉ muốn phụ giúp dì Lệ làm bữa sáng thôi ạ...không ngờ lại bất cẩn như vậy.
- Bữa sáng? Tiểu thư như con học đòi nấu nướng làm gì? Gia đình này nhiều tiền nhưng không rảnh để ngày ngày phải ra chợ mua chén đũa.
Tâm Nhi bị một phen uất ức ngước đôi mắt long lanh nước lên nhìn bà. Chẳng biết cô đã làm gì sai mà từ khi tới đây chưa một giây, một khắc vừa mắt bà. Không là chuyện này thì cũng là chuyện khác, lúc nào cô cũng phải mệt mỏi vì sự cáu gắt của bà
- Con xin lỗi nhưng mà sao dạo này mẹ hay cáu gắt với con vậy ạ? Có phải con làm gì sai không? Nếu thật sự con đã làm sai gì thì mong mẹ chỉ dạy.
- Bây giờ con còn quay sang nói chuyện kiểu đó với mẹ? Là mẹ sai sao? Muốn hỏi thái độ của người khác thì trước hết hãy coi lại thái độ của mình.
- Nhưng con rõ ràng đâu làm gì sai đâu ạ? Còn nếu có sai thì mẹ cứ nói để con còn biết sữa chữa. Ngày nào mẹ cũng hằn hộc với con mà nguyên nhân là gì thì con cũng không biết. Như vậy thì có quá đáng với con lắm không?
Tâm Nhi cũng mệt rồi, cô không thể chịu cái cảnh ngày ngày đối mặt rồi lại lạnh nhạt, khó chịu của bà. Mang bản chất tiểu thư khó ở trong người mà cô phải chịu đựng đến bây giờ là quá hay rồi. Bà Lăng lại được một phen kinh ngạc, bật cười trước thái độ gay gắt của cô
- Lộ mặt thật rồi sao? Đúng là rất chanh chua. Lúc trước đã nghe qua nhưng lại không tin, bây giờ thì hay rồi.
- Mẹ...mẹ nói gì vậy?
Cô thật sự rất giận, lúc này cũng chẳng muốn nói gì thêm nữa. Tâm Nhi siết chặt tay lại kiềm chế cảm xúc của mình. Cô ngước mắt lên, khuôn mặt an yên không chút cảm xúc nhìn bà
- Con lên phòng trước, hôm nay con không muốn ăn nên mẹ đừng gọi.
- Ở đây không phải Nhược gia. Không phải cứ muốn là được, không ăn thì cứ nhịn. Cũng không cần bất cứ ai mang đồ lên phòng hết!
Tâm Nhi uất ức cắn chặt răng bước lên lầu. Bà Lăng thở hắt ra, hôm nay cô còn dám làm gắt với bà khiến bà càng tin vào những lời nói của Trần Khả Linh.
Dì Lệ đứng đó nhìn theo bóng dáng của cô khẽ đau lòng. Bà biết dạo này phu nhân rất hay cáu gắt với cô mà không rõ nguyên nhân. Ấy vậy mà Tâm Nhi vẫn chịu nhún nhường đến bây giờ. Hôm nay, quả thật bà Lăng đã rất quá đáng rồi. Lắc đầu, dì Lệ khẽ thở dài nhìn bà lên tiếng
- Phu nhân, có chuyện gì vậy? Không phải phu nhân rất yêu thương thiếu phu nhân sao? Dạo gần đây thiếu phu nhân cũng đâu làm gì sai sao phu nhân lại như vậy?
- Bà thì biết gì? Ta thương con bé nhưng ta không thể để con bé suốt ngày mang cái tính cách ngang ngược như vậy được. Tại vì càng thương nên càng phải răn đe ngay từ bây giờ.
- Ngang ngược gì đâu ạ? Thiếu phu nhân thật sự rất đáng yêu ấy chứ.
Bà Lăng nhíu mày nhớ lại những lần Trần Khả Linh kể lể về việc Tâm Nhi ăn hiếp những người làm trong nhà. Từ việc bắt họ dọn dẹp đến việc đánh đập, quát mắng
- Con bé chẳng phải ức hiếp mọi người sao? Bây giờ còn đứng ở đây bênh vực nó?
- Ức hiếp gì chứ ạ? Thiếu phu nhân yêu thương chúng tôi lắm. Dạo này chân tôi đau, thiếu phu nhân đêm nào cũng xoa bóp cho tôi. Người tốt như thiếu phu nhân không phải là ai cũng gặp được, chúng tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc thay thiếu gia nhà mình.
Phía sau, dàn người làm nãy giờ cũng uất ức thay cho cô. Nhưng khi thấy dì Lệ nhắc về những việc làm của thiếu phu nhân thì bọn họ lại vui vẻ trở lại. Từng người một lên tiếng ca ngợi cô trước mặt bà Lăng
- Quả thật thiếu gia nhà chúng ta cưới được thiếu phu nhân là phúc đấy ạ. Cô ấy mang danh khó ở nhưng mà tôi thấy đáng yêu và rất ngọt ngào.
- Đã vậy thiếu phu nhân lại đẹp đến mức khiến trái tim tôi muốn tan chảy mà chơi bê đê.
- Hôm qua cô ấy còn giúp tôi phơi quần áo nữa, ấm áp quá trừng.
- Phải phải, cô ấy còn gọt trái cây cho tôi ăn và tặng tôi một hủ dưỡng da ban đêm thơm cực.
Bọn họ thi nhau kể tốt về Tâm Nhi bằng ánh mắt vô cùng tự hào. Dì Lệ nhìn qua khẽ cười rồi nhìn bà Lăng
- Phu nhân thấy đó, thiếu phu nhân thật sự rất tốt. Không biết bà đã nghe ở đâu ra chuyện thiếu phu nhân ăn hiếp chúng tôi?
Bà Lăng nhíu mày suy nghĩ một lúc. Quay lại với hiện tại, bà khẽ lắc đầu nhìn mọi người xung quanh
- Không có gì đâu mọi người tiếp tục làm việc của mình đi. Chút nữa, nhớ gọi thiếu phu nhân xuống dùng bữa sáng.
- Dạ vâng, tôi biết phu nhân rất thương con dâu của mình. Tuy rằng không biết chuyện gì đã khiến phu nhân hiểu lầm thiếu phu nhân. Nhưng mà chúng tôi cũng chỉ mong phu nhân hãy hiểu và thương lấy cô gái tốt bụng ấy.
- Ừm.
Bà Lăng xoay người bước ra ngoài vườn đăm chiêu suy nghĩ. Nhấp một ngụm trà, bà nhớ lại những lời ban nãy của dàn người làm. Lúc này, Khả Linh vừa đi mua đồ về liền chạy lại phía bà. Bà Lăng nhếch môi gật gù
- Cô nói thiếu phu nhân ăn hiếp người làm sao?
Ả đảo mắt nhanh chóng lấy ra bộ dáng đáng thương gật đầu liên tục. Giấy bút lúc nào cũng có sẵn trong người. Ả biết kế hoạch của mình đang tiến triển rất thành công nên nhanh chóng lấy ra tờ giấy viết vài dòng
"Hôm qua tôi thấy thiếu phu nhân hất tung quần áo đã giặt của tiểu Di xuống đất bắt cô ấy phải giặt lại. Rồi còn đánh tiểu Vy khi cô ấy lỡ ngã vào người thiếu phu nhân. Thậm chí thiếu phu nhân còn lăng mạ dì Lệ, nói dì ấy lớn tuổi không làm được việc gì hết."
Bà Lăng đọc những dòng này rồi bước thẳng lên lầu. Khả Linh nhìn theo không hiểu chuyện gì nhưng vẫn vui vẻ vì ả tin bà Lăng sẽ tin vào những điều ả nói.
Lên đến phòng, Bà Lăng thở dốc đứng cạnh cửa sổ. Đáy mắt bà nhìn ra xa bầu trời gằn lên sự tức giận tột cùng
- Rốt cuộc cô là ai? Vào nhà này vì mục đích gì?