Ra khỏi phòng làm việc, anh nhìn qua cánh cửa phòng mình. Muốn tìm cô nhưng lại sợ quấy phiền giấc ngủ của cô. Cuối cùng là lẳng lặng, bước xuống lầu dự nấu gì cho cô bỏ bụng. Thấy cô giúp việc đang loay hoay anh liền nhíu mày
- Lát nữa lên dọn dẹp phòng làm việc của tôi. Đồ ăn sáng hôm nay để tôi nấu cho.
- Dạ vâng thưa cậu chủ.
Anh gật đầu lướt điện thoại xem vài thứ rồi gọi cho thư ký báo hôm nay không thể lên tập đoàn. Có lẽ anh nên ở bên cạnh cô lúc này, chỉ sợ cô lại suy nghĩ lung tung. Lúc này anh mới gọi dì giúp việc một lần nữa
- À, đừng vào phòng tôi. Có người trong đó!!
- Là cô gái tóc vàng, dài qua vai đúng không ạ?
- Đúng rồi, để cô ấy nghỉ ngơi.
- Cô ấy ra ngoài từ ban nãy rồi thưa cậu chủ.
Ánh mắt anh từ từ đỏ lên, chỉ mới nghe câu nói này thôi đã khiến lòng anh cồn cào như lửa đốt. Anh siết chặt tay, quát lớn cùng ánh mắt đáng sợ vô cùng
- Tại sao lại để cô ấy đi?!?
Anh gắt lên chạy một mạch ra ngoài. Chạy dọc theo ven đường tìm kiếm cô. Đáy mắt anh lộ lên rõ những tia hoang mang. Vừa chạy vừa nhìn xung quanh chỉ mong nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc
- Tâm Nhi, em ở đâu?
Tuấn Hạo bất lực cứ vậy chạy dọc trên đường lớn. Anh sợ, anh sợ cô sẽ nghĩ đến những chuyện không hay rồi tự làm tổn thương bản thân. Trong đáy mắt của người đàn ông mạnh mẽ này lại dâng lên một chút chua xót. Một lúc sau, anh cuối cùng cũng thấy được cô đang đứng ở bên cạnh một bờ hồ nhỏ. Tâm Nhi dường như rất cô đơn, cô đưa mắt nhìn ra xa mặt hồ yên ả. Bóng lưng cô độc của cô như một vết dao xén mạnh qua trái tim anh. Tuấn Hạo như trút được gánh nặng chạy lại nắm lấy hai bên vai cô xoay cô đối diện lại với mình
- Tâm Nhi, sao em lại ra đây?
Cô đưa mắt nhìn anh, trong đôi mắt đó mơ mơ hồ hồ khiến anh không thể hiểu nổi tâm can cô lúc này muốn gì. Tâm Nhi giữ cho mình hơi thở đều đều cùng ánh mắt không chút hồn gạt hai tay anh ra khỏi vai mình. Đôi mắt mơ hồ ấy không chút suy nghĩ đảo qua nhìn ra xa phía mặt nước hồ yên ả. Khuôn mặt cô rất bình thản nhưng lại mang đến cho anh một nỗi bất an vô cùng lớn. Im lặng một lúc, Tâm Nhi mới từ từ lên tiếng
- Tuấn Hạo, chúng ta chia tay đi!
- Em nói gì vậy?
Anh đưa tay xoay người cô lại đối diện với mình liền bị cô gạt phăng ra một cách mạnh mẽ. Cô lùi lại phía sau vài bước nhìn anh hét lớn cùng đôi mắt đỏ rực bất lực
- Nhưng em không còn đủ tư cách yêu anh nữa!
Vẫn là câu nói đó, vẫn thành công xén mạnh một nhát vào tim anh. Từ hôm qua đến bây giờ, anh đã cố thể hiện cho cô thấy rằng anh yêu cô. Anh chấp nhận hết tất cả con người cô, anh không nghĩ bản thân mình đang chịu thiệt thòi. Nhưng giờ đây, trong mắt anh chỉ toàn là đau thương và mất mác khi mà cô cứ nhất định phải đẩy anh ra khỏi cuộc đời của cô
- Anh phải làm sao thì em mới biết anh không quan tâm chuyện đó đây Tâm Nhi?
- Anh không quan tâm nhưng mà em quan tâm.
Cô hét lớn, nước mắt giàn giụa nhìn anh. Anh thì biết gì mà nói? Anh không phải là cô, làm sao mà anh biết được nỗi nhục nhã mà cô đang phải trải qua. Cơ thể này của cô bị người đàn ông khác khác đụng chạm, bị lợi dụng làm những điều ô nhục. Ngay cả thứ quý giá nhất cô cũng đánh mất, không giành cho anh. Như vậy thì còn gì là xứng đáng với anh đây?
Tuấn Hạo như đọc được suy nghĩ của cô. Anh im lặng một thoáng đau lòng nhìn cô. Hít một hơi sâu, đôi mắt anh hiện rõ sự kiên quyết
- Tâm Nhi, chúng ta cùng nhau vượt qua được không?
- Anh biết gì mà nói? Em dơ bẩn lắm...
- Anh chưa bao giờ suy nghĩ như vậy cả. Tâm Nhi...
- Nhưng em thì suy nghĩ, nếu đổi lại là em. Nếu em biết anh lên giường với người con gái khác em cũng không chấp nhận được. Làm ơn đi, em không muốn có lỗi với anh!
Nói rồi cô chạy đi, Tuấn Hạo cũng không thể chạy theo nữa. Chân anh giờ đây hoàn toàn vô lực. Anh hít sâu nhìn những cục đá phía dưới chân mà đá nạnh xuống mặt nước êm ả. Tại sao lại đối xử với người anh yêu như vậy?
Trở về nhà, anh như kẻ mất hồn ngã người xuống sofa. Khẽ lắc đầu lấy lại vẻ bình tỉnh, anh quyết định tới tập đoàn. Bây giờ chỉ có công việc mới giúp anh tạm thời quên đi những sự việc mới xảy ra.
Nhưng hình như anh nhầm rồi, mọi thứ đều phản bội anh. Anh nhớ cô, anh cũng nhớ những lời mà cô nói. Từng nỗi nhớ một như vết dao xén mạnh qua tim. Anh chưa bao giờ suy nghĩ đến việc rời bỏ cô, kể cả sự việc kia xảy ra anh cũng không muốn buông tay cô. Lăng Tuấn Hạo thật sự chỉ yêu mỗi Nhược Tâm Nhi. Anh muốn cô tin tưởng anh, muốn cô chấp nhận anh, cùng anh vượt qua tất cả. Tiếng thư ký bên cạnh dần vang lên kéo anh về hiện tại
- Chủ tịch, chẳng phải anh xin nghỉ sao ạ?
- Ừm, lúc sáng có việc bận.
Lúc này anh đột nhiên lại nhớ tới ly cà phê hôm qua. Anh nhíu mà nhìn thư ký của mình thắc mắc
- Hôm qua ly cà phê cô không bỏ gì vào đó chứ?
- Bỏ gì cơ? Tôi vẫn pha như bình thường mà.
Với đôi mắt tinh tường của anh, anh có thể nhận ra thư ký thật sự không nói dối. Hơn nữa, cô theo anh lâu như vậy anh không nghĩ cô lại phản bội anh. Nhíu mày một chút anh mới lên tiếng tiếp
- Vậy không có sự kiện gì xảy ra khi pha ca phê cho tôi sao?
- Sự kiện? Dạ không.
- Ừm, vậy ra ngoài đi.
Thư ký dự quay đi liền nhớ ra gì đó, quay lại nhìn anh lên tiếng
- A, chủ tịch. Lúc tôi pha cà phê có người gọi tôi nhưng mà lúc tôi chạy ra ngoài thì lại không thấy ai cả.
Lúc này anh như hiểu ra vấn đề, ra ý cho thư ký ra ngoài rồi ngã người ra đằng sau
- Tốt nhất đừng để tôi biết người đó là ai!!