Cô _ Nhược Tâm Nhi. Cô nàng cá tính, năng động nhưng lại rất chuyên nghiệp trong phong cách làm việc. Thuộc dạng tiểu thư quyền quý, trời không sợ, đất cũng không sợ, Lăng Tổng lại càng không.
*Tại buổi tiệc hoàng gia*
Nhược Tâm Nhi với bộ cánh body ôm sát cơ thể, chiếc đầm trắng cùng khe rãnh sâu khiến cô khoe trọn được bộ ngực căng tròn. Đôi chân thon dài, trắng nỏn được phô bày qua chiếc đầm ngắn tinh tế. Cô khoác tay Nhược Hải Khanh bước vào, đôi chân mày chỉ vừa nghe tiếng nhạc du dương cùng lời bàn tán đã nhíu chặt lại với khuôn mặt đầy khó chịu
- Anh hai, em thật sự không muốn tới những nơi như này đâu.
- Sao vậy? Khó chịu sao?
- Tại sao không khó chịu chứ? Vừa ồn ào lại vừa nhiều người như vậy...
- Được rồi mà, ngoan...một lát thôi rồi anh đưa em về.
- Được thôi, vậy bây giờ em lại góc tối kia ngồi.
- Ừm, lát anh lại.
Nhược Tâm Nhi tiến lại bắt chéo chân ngồi xuống sofa ở một góc khuất. Lướt điện thoại một lát, cô mệt mỏi dựa người ra sau thành ghế. Đôi chân mày xinh đẹp nhíu chặt khi thấy cảnh tiểu thư nhà họ Trần đang hất ly rượu vang lên một người phục vụ gần đó. Khuôn mặt khó ở lại hiện lên một lần nữa, cô bỏ điện thoại vào túi xách tiến lại bẻ ngược tay ả tiểu thư kia
- Xin lỗi!
Trần Khả Linh ngước mắt nhìn cô. Ả nghiến răng cùng đôi mắt dữ tợn, lớn giọng mà quát nạt
- Buông ra, mày là ai vậy hả?
- Tôi nói cô xin lỗi.
- Mẹ nó, mày biết tao là ai không?
- Trần Khả Linh, mau xin lỗi!
Lúc này, tiếng xôn xao bàn tán dần vang lên, nhưng không phải là vì vụ việc của cô mà là vì sự góp mặt của Lăng Tổng. Tuấn Hạo bước lại cũng là lúc ả kia bắt đầu màn diễn xuất khóc lóc
- Lăng Tổng, anh xem cô gái này ức hiếp em.
Truyện đề cử: Khom Lưng
- Tôi bảo cô xin lỗi cô ấy.
- Á á á.
Tiếng xương của tiểu thư Trần nghe răng rắc mà ả vẫn mạnh miệng. Tuấn Hạo nhíu mày nhìn cô
- Dù gì cũng là tiểu thư với nhau, cô tha cho cô ấy đi.
- Tha?
Tiếng la của Khả Linh lại vang lên một lần nữa. Ả bây giờ đã đau điếng, còn cô thì khuôn mặt vẫn lạnh tanh như vậy
- Xin lỗi mau!
- Xin...xin lỗi...
Lúc này cô mới buông tay ả ra, lập tức quay lại chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt anh
- Biết thì nói, không biết thì ngập miệng lại. Việc gì không phải của mình thì đừng xía vào.
Sự việc này làm xung quanh càng tròn mắt bàn tán, ai mà không sợ Lăng Tổng. Vậy mà cô gái này lại ngang nhiên đưa ngón trỏ chỉ thẳng mặt cùng những lời không có chút kiêng nể.
Tâm Nhi thở hắt nhìn ả tiểu thư Trần kia đang nắn nót cánh tay mà nhếch mép
- Lần sau tôn trọng người khác một chút, tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính mình. Đừng để người khác nhìn vào lại bảo tiểu thư Trần Gia không có ăn học.
- Cô...cô có tin tôi nói với ba tôi một câu. Lập tức cô không có đất sống ở cái thành phố này không hả?
- Trần Khả Linh, tôi chờ ba cô. Nói lão ta không biết dạy con thì để tôi dạy thay lão.
Nói rồi cô quay đi còn không quên đưa đôi mắt sắc lạnh liếc xéo anh. Tuấn Hạo một khắc cũng không nhúc nhích, hai tay bỏ vào túi quần nhìn lại cô.
Nữ phục vụ kia cũng vì vậy mà chạy lại phía cô cảm ơn rối riết. Dự đưa tay lên nắm lấy tay cô liền bị cô giật ngược tay lại. Tâm Nhi đưa tay vào giỏ sách lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho nữ nhân viên
- Đừng chạm vào người tôi, chúng ta không thân thiết như vậy. Lau người đi!!
- Ơ...dạ vâng...cảm ơn Nhược tiểu thư...
Cô thở hắt bước đi, cô chính là vậy. Giúp người nhưng cũng không mong hệ lụy với người. Cô vốn dĩ là độc lập, làm những điều cô muốn chứ không phải cần người khác mang ơn.
Lăng Tuấn Hạo đứng đấy nhìn Trần Khả Linh mặt mày đau đớn, nhắn nhó lại. Nhếch môi một chút, giọng anh trầm nhẹ vang lên
- Lần sau cô bớt kiếm chuyện đi.
- Chỉ là nữ nhân viên thôi mà, mà cô ta là ai mà hóng hách như vậy.
- Im miệng đi, ba cô không đủ cơ chơi với nhà họ Nhược đâu.
- Hừ, vẫn là Tuấn Hạo thương em nhất.
Lăng Tuấn Hạo không quan tâm đến ả mà quay người bước đi. Khóe môi anh khẽ cong lên khi nhớ lại hình ảnh của Nhược Tâm Nhi. Trái tim bên trong lòng ngực vẫn liên hồi đập loạn. Nhược Tâm Nhi thật sự rất có ma lực đối với Lăng Tuấn Hạo.