Lễ kết hôn của của Đường Vu Dịch và Lưu Tuệ Yên diễn ra vô cùng thành công, đó là thành quả viên mãn của hai người. Cả hai bên gia đình đều vui mừng vì thấy cháu, con gái đã thành gia lập thất. Vu Dịch cũng đã thu xếp công việc rồi cùng bà xã đi tận hưởng tuần trăng mật ngọt ngào tại Pari.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Tuệ Yên thường hay dưỡng da. Vu Dịch nằm đợi chờ vợ mà cứ thấy trong lòng cấn cấn, phải nói là anh rất kiềm chế. Vẫn nhớ ngày hôm ấy trông thấy bộ dạng của cô có vẻ rất đau, anh cũng cảm thấy xót. Cố gắng để đến khi nào vợ cho phép thì mình với được chạm vào thân thể quyến rũ kia.
Nhưng dường như, cô đang cố tình khơi dậy dục vọng trong anh. Ngồi thoa kem dưỡng mà mặc đồ ngủ ngợi cảm như thế này, váy hai dây ngắn ngắn để lộ bờ vai trắng nõn nà. Tóc được búi ngọn, ngắm nhìn từ phía sau đường nào ra đường lấy của vợ mà anh khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Người mình càng lúc càng cảm thấy nóng ran.
- Anh…Vu Dịch!
Không biết ra làm sao, đột nhiên cô gọi mà anh lại im bặt. Đang suy nghĩ gì đó, anh bỗng chốc giật mình khi nghe vợ nói tên.
- Hả? Sao vậy bà xã?
Nhìn qua trong gương, cô cứ thấy ai đó cứ nhìn vào chỗ nào đó khiến cô giật nảy mình mà quay lại. Vậy mà ông chồng kia vẫn đăm chiêu, không để ý cô gọi. Gương mặt của cô cũng dẫn đỏ lên vì gượng.
- Sao anh cứ nhìn vào chỗ nào vậy?
- Dạo này anh cứ cảm thấy trong người mình thiếu chất đạm thì phải, thịt trước mặt mà không được ăn. Đúng là số phận tôi khổ quá mà, thật là đói bụng. Bà xã, anh muốn ăn, nhịn không nổi nữa rồi.
Hóa ra là chuyện này, một lần nữa Tuệ Yên lại thấy anh nhõng nhẽo. Nhưng quả thật, nếu đã là vợ chồng thì sinh hoạt là chuyện bình thường. Tại sao cô vẫn cảm thấy ngại là thế nào, anh nhẫn nhịn gần ấy thì chắc chắn anh vẫn muốn tôn trọng quyết định của cô. Thật sự gương mặt kia, sao lúc làm nũng lại đáng yêu như vậy, khiến Tuệ Yên không chịu đồng ý thì không được.
- Chuyện đó, nếu anh muốn thì…thì… Nhưng mà đợi em thoa kem xong đã.
Nói ra lời này làm một lần nữa cô gượng đỏ cả mặt, còn anh như được ban ân sủng, vui mừng khôn siết. Trên môi khẽ cong nhẹ nụ cười, còn Tuệ Yên vẫn còn đang tập trung thoa kem thì bông không biết từ bao giờ mà bàn tay nào đó bỗng nhấc bỗng mình lên. Tẹo nữa thôi cô tý thì hét toáng vì bất ngờ.
- Anh, từ từ đã em còn chưa…
Mặc kệ cô vùng vẫy thế nào, Tuệ Yên vẫn được anh bế rồi đặt đặt gọn gàng trên giường. Trông anh lúc này như sói già, thật gian sảo và lưu manh. Cô đoán được, sắp có nguy hiểm đến với mình nhanh chóng.
- Bà xã à, chúng ta phải nhanh chóng tạo em bé chứ, thoa kem để sau đi. Anh rất muốn có bé con để bế bồng, sự cố lần trước là lỗi do anh, anh thật sự xin lỗi. Nhưng lần này, em phải chịu trách nghiệm với anh, làm mẹ của con anh. Có được không, hửm?
Tim cô càng lúc càng đập nhanh vì hồi hộp, còn anh chưa để cô phải trả lời thì lập tức khóa môi cô lại bằng nụ hôn. Dạo đầu rất nhẹ nhàng, từng chút từng chút một nhưng dần về sau, anh lại muốn tận hưởng nhưng dư vị ngọt ngào. Càng quét sâu trong khoan miệng của cô mà khám phá, chiếc lưỡi không xương cứ vậy mà cuốn lấy nhau không rời. Những tiếng tiếng " chụt, chụt " ám muội cứ vang lên, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hai người càng lúc càng tăng.
Những thứ vướng víu cũng từng chút một bị anh cởi bỏ mà văng vãi khắp sàn nhà, chẳng mấy chốc thân thể của vợ nhỏ chỉ còn lại chiếc quần bé. Quả đào bóng mịn được phơi bày. Lúc này, một tay Tuệ Yên lúc này khẽ che lại vì gượng. Đúng là thỏ nhỏ nhút nhát, đã làm tới bước này lại muốn dừng lại hay sao. Điều đó là điều không thể đối với sói già bị bỏ đói.
- Bà xã ngoan, đừng sợ, để anh chăm sóc bảo bối căng tròn của em.
Vậy là tay của cô đã bị bàn tay gây guốc của anh khóa chặt, anh không thể nhịn được nữa mà bắt đầu mút mát như trẻ con khát sữa. Tuệ Yên cảm thấy càng lúc càng rùng mình, khẽ nhắm chặt mắt, tùy ý cho anh hành sự.
Đối với trái đào còn lại, anh cũng không muốn để bảo bối cô đơn cho nên đã dùng tay của mình xoa nắn với đủ hình dạng. Sau khi chán chê, những dấu hôn hồng nhạt đã dần hiện lên thân thể của cô. Chiến mã bên dưới đã ngóc đầu muốn xung trận từ bao giờ, Vu Dịch nhanh chóng cởi bỏ khóa quần. Hai chân thon dài được anh tách ra nhanh chóng, chiếc chày bên ngoài ma sát với cửa hang khiến cho chúng dần tiết ra với mật ngọt tinh túy.
- Chưa gì mà miệng dưới của em lại muốn tôi đến như vậy, chỉ cần em thích là anh sẽ chiều. Bà xã, em chịu khó chịu đau chút nhé rồi từ từ sẽ sướng mà thôi.
Sau khi cảm thấy mọi thứ thấy vừa vặn, chiếc chày nhanh chóng đào sâu vào hang. Hai bàn tay của anh khẽ đẩy hông của cô lại. Lúc này, một sự đau nhói bủa vây khiến Tuệ Yên cảm thấy rất nhức nhối.
- Á…đau quá ông xã…
Thấy cô khó chịu như vậy anh cũng chạnh lòng. Vu Dịch khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên má Tuệ Yên coi như lời an ủi, thế này vẫn chưa thể nhằm nhò gì với anh nên sẽ không dễ dừng lại.
- Em hãy thả lỏng ra nào, một chút nữa sẽ hết đau thôi. Ngoan, nghe lời anh nào.
Tuệ Yên khẽ gật đầu làm theo lời anh, đợi đến khi thấy cô có vẻ dễ chịu hơn, ang bắt đầu luân động. Những nhịp nhấp ra vào liên tục, bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy hông anh cố gắng để mình hòa hợp với cuộc vui này.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên lưng lẫn gương mặt của hai người. Đợi đến khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm, anh phóng thích hết những dòng tinh túy màu trắng vào trong. Cô có thể cảm nhận được, chúng nhiều đếm mức nào đến nỗi tràn ra cửa hang.
Đường Vu Dịch khẽ ôm cô vợ nhỏ nằm xuống, tuy nhiên anh vẫn chưa rút ra. Thứ đó vẫn lấn sâu bên trong. Lưu Tuệ Yên lúc này đã mệt, tuy cô thắc mắc nhưng dường như cơn buồn ngủ ập tới nên cô cũng mặc kệ.
- Vợ à, thời gian nghỉ hết rồi, chúng ta tiếp tục vào việc thôi nào.
Tưởng chừng như sẽ chìm vào giấc nồng thì đột nhiên anh lại lật người cô lại. Tuệ Yên giật mình chưa kịp phản ứng thì anh đã bắt đầu đào hang. Vậy là đêm đó, sói già cũng được thỏa mãn ăn thịt. Vết tích của hai người tràn đầy khắp phòng, đến ghế sô-pha lẫn buồng tắm. Tên này rốt cuộc là định hàng cô đến bao giờ nữa đây?
Khỏi phải nói sáng sớm hôm sau như thế nào, Tuệ Yên đau đến độ đi lại cũng quá khó khăn. Với sức lực này của anh thì cô khó lòng mà chiều được. Biết vợ đang hờn dỗi nên Vu Dịch làm đủ thứ trò để cô vui. Trong thời gian du lịch, cô có rất nhiều kỉ niệm, ngày tháng ngọt ngào này chắc chắn cả hai người sẽ nhung nhớ mãi mãi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Tuệ Yên thường hay dưỡng da. Vu Dịch nằm đợi chờ vợ mà cứ thấy trong lòng cấn cấn, phải nói là anh rất kiềm chế. Vẫn nhớ ngày hôm ấy trông thấy bộ dạng của cô có vẻ rất đau, anh cũng cảm thấy xót. Cố gắng để đến khi nào vợ cho phép thì mình với được chạm vào thân thể quyến rũ kia.
Nhưng dường như, cô đang cố tình khơi dậy dục vọng trong anh. Ngồi thoa kem dưỡng mà mặc đồ ngủ ngợi cảm như thế này, váy hai dây ngắn ngắn để lộ bờ vai trắng nõn nà. Tóc được búi ngọn, ngắm nhìn từ phía sau đường nào ra đường lấy của vợ mà anh khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Người mình càng lúc càng cảm thấy nóng ran.
- Anh…Vu Dịch!
Không biết ra làm sao, đột nhiên cô gọi mà anh lại im bặt. Đang suy nghĩ gì đó, anh bỗng chốc giật mình khi nghe vợ nói tên.
- Hả? Sao vậy bà xã?
Nhìn qua trong gương, cô cứ thấy ai đó cứ nhìn vào chỗ nào đó khiến cô giật nảy mình mà quay lại. Vậy mà ông chồng kia vẫn đăm chiêu, không để ý cô gọi. Gương mặt của cô cũng dẫn đỏ lên vì gượng.
- Sao anh cứ nhìn vào chỗ nào vậy?
- Dạo này anh cứ cảm thấy trong người mình thiếu chất đạm thì phải, thịt trước mặt mà không được ăn. Đúng là số phận tôi khổ quá mà, thật là đói bụng. Bà xã, anh muốn ăn, nhịn không nổi nữa rồi.
Hóa ra là chuyện này, một lần nữa Tuệ Yên lại thấy anh nhõng nhẽo. Nhưng quả thật, nếu đã là vợ chồng thì sinh hoạt là chuyện bình thường. Tại sao cô vẫn cảm thấy ngại là thế nào, anh nhẫn nhịn gần ấy thì chắc chắn anh vẫn muốn tôn trọng quyết định của cô. Thật sự gương mặt kia, sao lúc làm nũng lại đáng yêu như vậy, khiến Tuệ Yên không chịu đồng ý thì không được.
- Chuyện đó, nếu anh muốn thì…thì… Nhưng mà đợi em thoa kem xong đã.
Nói ra lời này làm một lần nữa cô gượng đỏ cả mặt, còn anh như được ban ân sủng, vui mừng khôn siết. Trên môi khẽ cong nhẹ nụ cười, còn Tuệ Yên vẫn còn đang tập trung thoa kem thì bông không biết từ bao giờ mà bàn tay nào đó bỗng nhấc bỗng mình lên. Tẹo nữa thôi cô tý thì hét toáng vì bất ngờ.
- Anh, từ từ đã em còn chưa…
Mặc kệ cô vùng vẫy thế nào, Tuệ Yên vẫn được anh bế rồi đặt đặt gọn gàng trên giường. Trông anh lúc này như sói già, thật gian sảo và lưu manh. Cô đoán được, sắp có nguy hiểm đến với mình nhanh chóng.
- Bà xã à, chúng ta phải nhanh chóng tạo em bé chứ, thoa kem để sau đi. Anh rất muốn có bé con để bế bồng, sự cố lần trước là lỗi do anh, anh thật sự xin lỗi. Nhưng lần này, em phải chịu trách nghiệm với anh, làm mẹ của con anh. Có được không, hửm?
Tim cô càng lúc càng đập nhanh vì hồi hộp, còn anh chưa để cô phải trả lời thì lập tức khóa môi cô lại bằng nụ hôn. Dạo đầu rất nhẹ nhàng, từng chút từng chút một nhưng dần về sau, anh lại muốn tận hưởng nhưng dư vị ngọt ngào. Càng quét sâu trong khoan miệng của cô mà khám phá, chiếc lưỡi không xương cứ vậy mà cuốn lấy nhau không rời. Những tiếng tiếng " chụt, chụt " ám muội cứ vang lên, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hai người càng lúc càng tăng.
Những thứ vướng víu cũng từng chút một bị anh cởi bỏ mà văng vãi khắp sàn nhà, chẳng mấy chốc thân thể của vợ nhỏ chỉ còn lại chiếc quần bé. Quả đào bóng mịn được phơi bày. Lúc này, một tay Tuệ Yên lúc này khẽ che lại vì gượng. Đúng là thỏ nhỏ nhút nhát, đã làm tới bước này lại muốn dừng lại hay sao. Điều đó là điều không thể đối với sói già bị bỏ đói.
- Bà xã ngoan, đừng sợ, để anh chăm sóc bảo bối căng tròn của em.
Vậy là tay của cô đã bị bàn tay gây guốc của anh khóa chặt, anh không thể nhịn được nữa mà bắt đầu mút mát như trẻ con khát sữa. Tuệ Yên cảm thấy càng lúc càng rùng mình, khẽ nhắm chặt mắt, tùy ý cho anh hành sự.
Đối với trái đào còn lại, anh cũng không muốn để bảo bối cô đơn cho nên đã dùng tay của mình xoa nắn với đủ hình dạng. Sau khi chán chê, những dấu hôn hồng nhạt đã dần hiện lên thân thể của cô. Chiến mã bên dưới đã ngóc đầu muốn xung trận từ bao giờ, Vu Dịch nhanh chóng cởi bỏ khóa quần. Hai chân thon dài được anh tách ra nhanh chóng, chiếc chày bên ngoài ma sát với cửa hang khiến cho chúng dần tiết ra với mật ngọt tinh túy.
- Chưa gì mà miệng dưới của em lại muốn tôi đến như vậy, chỉ cần em thích là anh sẽ chiều. Bà xã, em chịu khó chịu đau chút nhé rồi từ từ sẽ sướng mà thôi.
Sau khi cảm thấy mọi thứ thấy vừa vặn, chiếc chày nhanh chóng đào sâu vào hang. Hai bàn tay của anh khẽ đẩy hông của cô lại. Lúc này, một sự đau nhói bủa vây khiến Tuệ Yên cảm thấy rất nhức nhối.
- Á…đau quá ông xã…
Thấy cô khó chịu như vậy anh cũng chạnh lòng. Vu Dịch khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên má Tuệ Yên coi như lời an ủi, thế này vẫn chưa thể nhằm nhò gì với anh nên sẽ không dễ dừng lại.
- Em hãy thả lỏng ra nào, một chút nữa sẽ hết đau thôi. Ngoan, nghe lời anh nào.
Tuệ Yên khẽ gật đầu làm theo lời anh, đợi đến khi thấy cô có vẻ dễ chịu hơn, ang bắt đầu luân động. Những nhịp nhấp ra vào liên tục, bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy hông anh cố gắng để mình hòa hợp với cuộc vui này.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên lưng lẫn gương mặt của hai người. Đợi đến khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm, anh phóng thích hết những dòng tinh túy màu trắng vào trong. Cô có thể cảm nhận được, chúng nhiều đếm mức nào đến nỗi tràn ra cửa hang.
Đường Vu Dịch khẽ ôm cô vợ nhỏ nằm xuống, tuy nhiên anh vẫn chưa rút ra. Thứ đó vẫn lấn sâu bên trong. Lưu Tuệ Yên lúc này đã mệt, tuy cô thắc mắc nhưng dường như cơn buồn ngủ ập tới nên cô cũng mặc kệ.
- Vợ à, thời gian nghỉ hết rồi, chúng ta tiếp tục vào việc thôi nào.
Tưởng chừng như sẽ chìm vào giấc nồng thì đột nhiên anh lại lật người cô lại. Tuệ Yên giật mình chưa kịp phản ứng thì anh đã bắt đầu đào hang. Vậy là đêm đó, sói già cũng được thỏa mãn ăn thịt. Vết tích của hai người tràn đầy khắp phòng, đến ghế sô-pha lẫn buồng tắm. Tên này rốt cuộc là định hàng cô đến bao giờ nữa đây?
Khỏi phải nói sáng sớm hôm sau như thế nào, Tuệ Yên đau đến độ đi lại cũng quá khó khăn. Với sức lực này của anh thì cô khó lòng mà chiều được. Biết vợ đang hờn dỗi nên Vu Dịch làm đủ thứ trò để cô vui. Trong thời gian du lịch, cô có rất nhiều kỉ niệm, ngày tháng ngọt ngào này chắc chắn cả hai người sẽ nhung nhớ mãi mãi.