Giọng nói của hắn bỗng chốc trở nên gắt gỏng, Trình Nhu Mễ bị một phen giật mình. Tinh thần cô ta càng lúc càng trở nên hoảng loạng hơn. Cũng đúng khi hắn phản ứng như vậy, dường như rất bất ngờ vì giờ đây Nhu Mễ mới thông báo rằng bản thân có thai rồi đi phá.
Mới cách đây không lâu, Trình Nhu Mễ thấy mình bị chậm ngày đến kì. Hơn nữa bản thân thỉnh thoảng lại có một cơn buồn nôn, linh tính mách bảo không ổn nên cô ta đã vờ mua thuốc cảm để mua luôn đồ test. Dù đã cố gắng an ủi bản thân là do suy nghĩ quá nhưng đến cuối cùng thì kết quả khiến Nhu Mễ quá sốc.
Thật hồ đồ, trong một lần ân ái đã quên phòng ngừa. Khi đó cả hai đều say xỉn nên không hay để ý. Cả cô ta lẫn trợ lý nam đều trong mối quan hệ mập mờ, công khai là điều không thể. Hơn nữa hôn sự với Đường gia tuy bị trì hoãn nhưng chắn chắn sẽ diễn ra.
Nếu để ông nội và Vu Dịch biết được mình mang thai không phải là con của anh thì sẽ rắc rối vô cùng lớn. Vì để không muốn hậu quả này xảy ra nên Trình Nhu Mễ sẵn sàng cướp đi sinh mạng của một sinh linh bé nhỏ chưa được chào đời. Bản thân phải ưu tiên những cái có lợi để thực hiện, sẵn sàng bác bỏ những thứ ngáng đường. Ngay cả đứa con trong bụng cũng không ngoại lệ.
- Anh quát em sao? Em cũng có lý do của mình mà…
Nước mắt cô ta càng lúc càng dàn dụa, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ mình cậy thế đàn ông quát tháo với phái yếu, hình tượng của bản thân sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Phần vì nghĩ Trình Nhu Mễ là tiểu thư quyền quý, mình cần nên dỗ ngọt nhiều hơn nên hắn ta cố gắng kìm nén những thắc mắc. Giọng nói trở nên dịu dàng hẳn.
- Được rồi, anh xin lỗi. Ngoan nào, hãy nín đi, có gì từ từ nói anh nghe. Em mang thai đứa con của chúng ta, anh rất mừng. Nhưng mà anh cũng thông cảm vì em không muốn con ra đời là bởi vì vì mối quan hệ chúng ta không rõ ràng đúng không? Hơn nữa anh cũng chỉ là trợ lý quèn, không xứng đáng để đến với tiểu thư như em.
Tiếng nấc nghẹn ngào, Nhu Mễ bởi những lời nói đó làm cảm động. Bản thân hắn chịu rất nhiều thiệt thòi, để người phụ nữ của mình đi lấy người khác. Hơn nữa cả hai có quan hệ yêu đương nhưng không thể công khai.
- Không, không phải như vậy. Anh chính là người mà em yêu, còn Vu Dịch anh ta chỉ mang danh là chồng sắp cưới chứ không bao giờ yêu em thật lòng. Em sẽ không để anh chịu thiệt nữa đâu, đợi đến khi em lấy hết tài sản của Đường gia thì sẽ cho anh một danh phận rõ ràng.
Hắn vờ mỉm cười để Trình Nhu Mễ an lòng. Đúng là ngu ngốc, chỉ cần cô ta vẽ ra một màn kịch để mọi người thấy rằng mình và Đường Vu Dịch đã ăn nằm với nhau. Như thế chẳng có ai nghi ngờ chuyện cô ta mang thai cả. Ngay cả con của hắn vẫn được an toàn chứ không bị loại bỏ. Đúng là người phụ nữ không có nhân tính, một chút tình mẫu tử cũng không còn.
- Được rồi, anh biết rồi. Em nín đi, mọi chuyện sẽ qua thôi. Chẳng ai biết được việc em có thai cả, hãy lãng quên việc này đi.
Không ngờ hắn lại chân thành đến thế, cô ta tưởng chừng bản thân đã chọn đúng người. Càng lúc mình cũng dần an tâm hơn, hắn đã không trách về việc mình đi phá mà không báo cho hắn biết trước một tiếng.
- Dạ, vâng.
" Không phải cô là tiểu thư thì tôi đã đá cô lâu rồi, có con với tôi rồi đi loại bỏ đứa bé vì tôi không có danh phận ư? Cứ đợi đó đi, sẽ có một ngày tôi sẽ dìm cô xuống bùn lầy khi tôi có những thứ mà tôi muốn ".
Vừa mới nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì lúc này không hiểu sao ông nội của Đường Vu Dịch lại gọi đến cho mình bảo có việc muốn nói. Thật là khiến mình rối bời, chẳng lẽ ông đã phát giác được chuyện nào đó.
_________________________________
Ngồi nghiêm trang ở phòng khách, Trình Nhu Mễ thỉnh thoảng liếc nhìn qua căn phòng. Thời gian càng trôi qua, cô ta lại càng run sợ. Ông ấy lại chưa xuất hiện, mình phải đợi.
- Nhu Mễ, xin lỗi vì để cháu đợi lâu nhé.
Cô ta khẽ lắc đầu với ngụ ý rằng không sao. Dường như sắc mặt ông không có vẻ nào là tức giận, nhìn qua cô ta cũng cảm thấy an lòng. Mình suy nghĩ quá nên mới thành ra thế này. Đến ba, mẹ của mình còn không biết thì sao ông nội Vu Dịch phát giác được bí mật mà mình chôn dấu cơ chứ.
- Ông xin lỗi cháu về chuyện thằng bé Vu Dịch, chắc hẳn cháu rất nôn nóng về một đám cưới nhưng mà nó luôn tìm cách trì hoãn. Cháu yên tâm, lần này nó đi công tác về ông nhất định sẽ bắt nó phải thực hiện. Cháu đừng buồn nhé.
Đúng là một năm thời hạn đã qua đi, ông không ngừng thúc giục anh lấy vợ. Nhưng không hiểu sao, Vu Dịch luôn tìm cách để trì hoãn. Có lúc ông phải giả bệnh để bắt anh thực hiện nguyện vọng của mình để rồi anh biết được toàn bộ nên một lần nữa ông lại thất bại. Thoáng chốc năm nữa đã qua sang đến năm thứ hai. Lần này, Đường Sâm sẽ nhất định phải anh rước Trình Nhu Mễ về Đường gia cho bằng được.
Về việc này, cô ta cũng đã quá quen. Đường Vu Dịch miệng nói một đằng nhưng lại làm một nẻo. Quan tâm hợt hợt, thật giống như xa cách. Nhu Mễ nghĩ cũng nản nhưng không bỏ cuộc, phải có được tài sản này thì bản thân mới cuốn gói ra đi. Gia thế đã giàu sang nhưng cô ta còn muốn nhiều hơn thế nữa.
- Dạ vâng, cháu không sao đâu. Cháu hiểu anh ấy mà ông, có thể là anh ấy không muốn cưới năm trước mà năm nay mới cưới thì sao. Cứ để từ từ đã ông ạ.
Lời nói dịu dàng làm Đường Sâm dường như bị che mắt, đường đường là tiểu thư mà không tỏ ra ương ngạch. Rất biết chừng mực và cảm thông, càng lúc ông càng cảm thấy con mắt chọn cháu dâu của mình thật là đúng.
- Cháu nói như vậy thì ông cũng an tâm, nếu có gì bất mãn cứ bảo ông nhé. Mà tý nữa cháu ở đây ăn cơm luôn với ông đi.
Xong bữa cơm của Đường gia, đến khi trời cũng bắt đầu xế chiều thì Trình Nhu Mễ lúc này mới trở về nhà của mình. Ngày hôm nay thật giống như cơn ác mộng mà bản thân khó có thể quên đi, chính mình đã làm mất đứa bé. Dĩ nhiên cô ta quyết tâm rằng phải cố quên đi mọi chuyện, việc này chỉ có mình và trợ lý nam biết được.
Gửi lời chào tạm biệt với hắn, cả hai trao nhau ánh mắt trừu mến. Hắn ta còn nán lại một lúc rồi mới lưu luyến lái xe đi. Thấy hình bóng dần khuất, cô ta bắt đầu thở phào.
- Ồ bạn thân, cô với trợ lý nam thân thiết quá rồi đấy. Có cần tôi tung những ảnh nên nên báo chí hay không? Không biết rằng Đường Vu Dịch biết được cô lăng nhăng với kẻ khác thì sao nhỉ?
Trình Nhu Mễ bị một phen giật thót, một người phụ nữ gần đó xuất hiện. Bất ngờ hơn, đó là cô bạn thân khi xưa tên là Lam Di. Lý do hai người ngừng trò chuyện là vì người kia đang gặp khó khăn, Nhu Mễ chẳng muốn giúp đỡ. Vậy là xảy ra mâu thuẫn, giờ đây chắc hẳn Lam Di luôn tìm mọi cách để dìm mình xuống vũng bùn.
- Cô…cô dám chụp lén tôi? Cần bao nhiêu tiền cứ nói, đừng có chơi trò bẩn thỉu này!
Vì không liên lạc nên Lam Di đứng trước cổng nhà cô ta mà chờ đợi, ai ngờ chứng kiến cảnh dan díu kia. Đúng là ông trời có mắt để mình bắt gặp.
- Thứ tôi cần là sự nghiệp chứ không phải vài ba đồng tiền của cô. Nhưng mà nếu cô có lòng như thế thì tôi đồng ý, chuyển cho tôi bảy trăm triệu là được.
Thật xót ví, tiền đâu ra mà nhiều thế cơ chứ. Vì giữ thể diện lên Trình Nhu Mễ đồng ý rồi cố nhắng xoay sở mọi chuyện.
Mới cách đây không lâu, Trình Nhu Mễ thấy mình bị chậm ngày đến kì. Hơn nữa bản thân thỉnh thoảng lại có một cơn buồn nôn, linh tính mách bảo không ổn nên cô ta đã vờ mua thuốc cảm để mua luôn đồ test. Dù đã cố gắng an ủi bản thân là do suy nghĩ quá nhưng đến cuối cùng thì kết quả khiến Nhu Mễ quá sốc.
Thật hồ đồ, trong một lần ân ái đã quên phòng ngừa. Khi đó cả hai đều say xỉn nên không hay để ý. Cả cô ta lẫn trợ lý nam đều trong mối quan hệ mập mờ, công khai là điều không thể. Hơn nữa hôn sự với Đường gia tuy bị trì hoãn nhưng chắn chắn sẽ diễn ra.
Nếu để ông nội và Vu Dịch biết được mình mang thai không phải là con của anh thì sẽ rắc rối vô cùng lớn. Vì để không muốn hậu quả này xảy ra nên Trình Nhu Mễ sẵn sàng cướp đi sinh mạng của một sinh linh bé nhỏ chưa được chào đời. Bản thân phải ưu tiên những cái có lợi để thực hiện, sẵn sàng bác bỏ những thứ ngáng đường. Ngay cả đứa con trong bụng cũng không ngoại lệ.
- Anh quát em sao? Em cũng có lý do của mình mà…
Nước mắt cô ta càng lúc càng dàn dụa, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ mình cậy thế đàn ông quát tháo với phái yếu, hình tượng của bản thân sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Phần vì nghĩ Trình Nhu Mễ là tiểu thư quyền quý, mình cần nên dỗ ngọt nhiều hơn nên hắn ta cố gắng kìm nén những thắc mắc. Giọng nói trở nên dịu dàng hẳn.
- Được rồi, anh xin lỗi. Ngoan nào, hãy nín đi, có gì từ từ nói anh nghe. Em mang thai đứa con của chúng ta, anh rất mừng. Nhưng mà anh cũng thông cảm vì em không muốn con ra đời là bởi vì vì mối quan hệ chúng ta không rõ ràng đúng không? Hơn nữa anh cũng chỉ là trợ lý quèn, không xứng đáng để đến với tiểu thư như em.
Tiếng nấc nghẹn ngào, Nhu Mễ bởi những lời nói đó làm cảm động. Bản thân hắn chịu rất nhiều thiệt thòi, để người phụ nữ của mình đi lấy người khác. Hơn nữa cả hai có quan hệ yêu đương nhưng không thể công khai.
- Không, không phải như vậy. Anh chính là người mà em yêu, còn Vu Dịch anh ta chỉ mang danh là chồng sắp cưới chứ không bao giờ yêu em thật lòng. Em sẽ không để anh chịu thiệt nữa đâu, đợi đến khi em lấy hết tài sản của Đường gia thì sẽ cho anh một danh phận rõ ràng.
Hắn vờ mỉm cười để Trình Nhu Mễ an lòng. Đúng là ngu ngốc, chỉ cần cô ta vẽ ra một màn kịch để mọi người thấy rằng mình và Đường Vu Dịch đã ăn nằm với nhau. Như thế chẳng có ai nghi ngờ chuyện cô ta mang thai cả. Ngay cả con của hắn vẫn được an toàn chứ không bị loại bỏ. Đúng là người phụ nữ không có nhân tính, một chút tình mẫu tử cũng không còn.
- Được rồi, anh biết rồi. Em nín đi, mọi chuyện sẽ qua thôi. Chẳng ai biết được việc em có thai cả, hãy lãng quên việc này đi.
Không ngờ hắn lại chân thành đến thế, cô ta tưởng chừng bản thân đã chọn đúng người. Càng lúc mình cũng dần an tâm hơn, hắn đã không trách về việc mình đi phá mà không báo cho hắn biết trước một tiếng.
- Dạ, vâng.
" Không phải cô là tiểu thư thì tôi đã đá cô lâu rồi, có con với tôi rồi đi loại bỏ đứa bé vì tôi không có danh phận ư? Cứ đợi đó đi, sẽ có một ngày tôi sẽ dìm cô xuống bùn lầy khi tôi có những thứ mà tôi muốn ".
Vừa mới nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì lúc này không hiểu sao ông nội của Đường Vu Dịch lại gọi đến cho mình bảo có việc muốn nói. Thật là khiến mình rối bời, chẳng lẽ ông đã phát giác được chuyện nào đó.
_________________________________
Ngồi nghiêm trang ở phòng khách, Trình Nhu Mễ thỉnh thoảng liếc nhìn qua căn phòng. Thời gian càng trôi qua, cô ta lại càng run sợ. Ông ấy lại chưa xuất hiện, mình phải đợi.
- Nhu Mễ, xin lỗi vì để cháu đợi lâu nhé.
Cô ta khẽ lắc đầu với ngụ ý rằng không sao. Dường như sắc mặt ông không có vẻ nào là tức giận, nhìn qua cô ta cũng cảm thấy an lòng. Mình suy nghĩ quá nên mới thành ra thế này. Đến ba, mẹ của mình còn không biết thì sao ông nội Vu Dịch phát giác được bí mật mà mình chôn dấu cơ chứ.
- Ông xin lỗi cháu về chuyện thằng bé Vu Dịch, chắc hẳn cháu rất nôn nóng về một đám cưới nhưng mà nó luôn tìm cách trì hoãn. Cháu yên tâm, lần này nó đi công tác về ông nhất định sẽ bắt nó phải thực hiện. Cháu đừng buồn nhé.
Đúng là một năm thời hạn đã qua đi, ông không ngừng thúc giục anh lấy vợ. Nhưng không hiểu sao, Vu Dịch luôn tìm cách để trì hoãn. Có lúc ông phải giả bệnh để bắt anh thực hiện nguyện vọng của mình để rồi anh biết được toàn bộ nên một lần nữa ông lại thất bại. Thoáng chốc năm nữa đã qua sang đến năm thứ hai. Lần này, Đường Sâm sẽ nhất định phải anh rước Trình Nhu Mễ về Đường gia cho bằng được.
Về việc này, cô ta cũng đã quá quen. Đường Vu Dịch miệng nói một đằng nhưng lại làm một nẻo. Quan tâm hợt hợt, thật giống như xa cách. Nhu Mễ nghĩ cũng nản nhưng không bỏ cuộc, phải có được tài sản này thì bản thân mới cuốn gói ra đi. Gia thế đã giàu sang nhưng cô ta còn muốn nhiều hơn thế nữa.
- Dạ vâng, cháu không sao đâu. Cháu hiểu anh ấy mà ông, có thể là anh ấy không muốn cưới năm trước mà năm nay mới cưới thì sao. Cứ để từ từ đã ông ạ.
Lời nói dịu dàng làm Đường Sâm dường như bị che mắt, đường đường là tiểu thư mà không tỏ ra ương ngạch. Rất biết chừng mực và cảm thông, càng lúc ông càng cảm thấy con mắt chọn cháu dâu của mình thật là đúng.
- Cháu nói như vậy thì ông cũng an tâm, nếu có gì bất mãn cứ bảo ông nhé. Mà tý nữa cháu ở đây ăn cơm luôn với ông đi.
Xong bữa cơm của Đường gia, đến khi trời cũng bắt đầu xế chiều thì Trình Nhu Mễ lúc này mới trở về nhà của mình. Ngày hôm nay thật giống như cơn ác mộng mà bản thân khó có thể quên đi, chính mình đã làm mất đứa bé. Dĩ nhiên cô ta quyết tâm rằng phải cố quên đi mọi chuyện, việc này chỉ có mình và trợ lý nam biết được.
Gửi lời chào tạm biệt với hắn, cả hai trao nhau ánh mắt trừu mến. Hắn ta còn nán lại một lúc rồi mới lưu luyến lái xe đi. Thấy hình bóng dần khuất, cô ta bắt đầu thở phào.
- Ồ bạn thân, cô với trợ lý nam thân thiết quá rồi đấy. Có cần tôi tung những ảnh nên nên báo chí hay không? Không biết rằng Đường Vu Dịch biết được cô lăng nhăng với kẻ khác thì sao nhỉ?
Trình Nhu Mễ bị một phen giật thót, một người phụ nữ gần đó xuất hiện. Bất ngờ hơn, đó là cô bạn thân khi xưa tên là Lam Di. Lý do hai người ngừng trò chuyện là vì người kia đang gặp khó khăn, Nhu Mễ chẳng muốn giúp đỡ. Vậy là xảy ra mâu thuẫn, giờ đây chắc hẳn Lam Di luôn tìm mọi cách để dìm mình xuống vũng bùn.
- Cô…cô dám chụp lén tôi? Cần bao nhiêu tiền cứ nói, đừng có chơi trò bẩn thỉu này!
Vì không liên lạc nên Lam Di đứng trước cổng nhà cô ta mà chờ đợi, ai ngờ chứng kiến cảnh dan díu kia. Đúng là ông trời có mắt để mình bắt gặp.
- Thứ tôi cần là sự nghiệp chứ không phải vài ba đồng tiền của cô. Nhưng mà nếu cô có lòng như thế thì tôi đồng ý, chuyển cho tôi bảy trăm triệu là được.
Thật xót ví, tiền đâu ra mà nhiều thế cơ chứ. Vì giữ thể diện lên Trình Nhu Mễ đồng ý rồi cố nhắng xoay sở mọi chuyện.