Còn Vu Dịch, tối hôm qua anh không về nên cô không gặp mặt, vậy là duyên nợ đối với anh coi như đã chấm hết. Từ giờ, Vu Dịch sẽ không cảm thấy khó chịu khi hai người chạm mặt nữa. Cũng không lo khi Nhu Mễ đến nhà ông lại cảm thấy bực bội. Đó chắc hẳn là những gì anh đang mong muốn lúc này.
Đúng là chỉ mới gần hai tuần mà cô nhớ gia đình làm sao. Vì vậy vừa bước vào trong, Tuệ Yên thấy thật hồi hộp.
*Tính tong.
- Tôi ra ngay đây…ôi Tuệ Yên, con về rồi sao? Mau vào nhà thôi con, ba con đang tiếp khách đó nên không ra đón con được.
Bà Lưu sau khi thấy bóng dáng con gái thì không khỏi vui mừng, còn Tuệ Yên ôm chầm lấy mẹ của mình. Thật sự là rất nhớ, nhưng chỉ ở nhà được vài hôm thôi mình lại phải đi rồi.
Buông tay khỏi người bà ấy, Lưu Tuệ Yên có phần hơi thắc mắc. Không biết vị khách nào tới sớm như vậy.
- Dạ, nhà mình có khách sao mẹ?
- Đúng rồi, hình như cậu ấy giới thiệu mình tên là Thường Quân thì phải. Là cậu hàng xóm trước kia ở cạnh nhà chúng ta. Mẹ biết sắp tới con sẽ theo học nghành thiết kế rồi, con yên tâm cứ đi đi. Hãy theo đuổi ước mơ của mình nhé.
Hóa ra vị khách mà mà muốn nói là Hạ Thường Quân. Vừa nãy trên đường trở về thì anh có gọi rằng hỏi xem cô về chưa mà không hề biết anh lại đến nhà của mình. Thật lấy làm bất ngờ, anh lại thưa chuyện này cho ba mẹ.
- Vâng, con cảm ơn mẹ đã ủng hộ con ạ.
Hai người nói chuyện một lúc ở ngoài nhà, cô với mẹ mình lúc này mới vào phòng khách. Tuệ Yên thấy rằng Thường Quân đang tươi cười trò chuyện cùng ba cô.
Ông Lưu được một phen cười lớn, vô tình ông ngó xung quanh thấy Tuệ Yên đang đứng ở đó. Ông bất ngờ gọi cô.
- Tiểu Yên, con về rồi. Nào lại đây ngồi đi, con xem nhìn người này có quen không?
Rất quen, người mà luôn giúp đỡ cô lúc nào cũng là anh. Tuệ Yên rất cảm kích vô cùng. Hạ Thường Quân mỉm cười, vẫn tay khẽ chào cô.
Lần này mẹ anh về để ở nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi lại phải tới một chỗ khác để mở một lớp đào tạo ở đó. Thật bất tiện cho cô vì mẹ anh đã nhận lời, đành rằng bản thân phải thân phải tìm gặp nhà cô để bàn chuyện. Thành phố đó thật cách xa nơi đây nữa chứ. Dĩ nhiên tuy hai ông bà không lỡ rời xa con gái nhưng chỉ cần theo ý thích thì ông bà sẽ đồng ý.
Đến bữa trưa, cả nhà muốn Hạ Thường Quân ở lại ăn cơm. Tuệ Yên lúc này vào phòng bếp để phụ giúp mẹ làm vài món rồi mang ra ngoài, Thường Quân cũng giúp một tay.
- Cảm ơn anh đã đến tận đây để gặp mặt ba mẹ em bàn chuyện. Lúc nào anh cũng giúp đỡ em như vậy, phiền đến anh rồi.
- Có gì đâu em, không cần lo phiền đến anh. Nhớ là phải thành công đây nhé, không là anh không hài lòng đâu.
Lần này, rất định cô sẽ cô gắng. Sẽ không khiến Thường Quân và gia đình thất vọng về mình. Tương lai phía trước, cô sẽ làm cho chúng thật sáng lạng.
- Em sẽ cố gắng thật tốt, lần nữa thật sự cảm ơn anh rất nhiều vì đã tạo cơ hội này cho em.
__________________________________
Ở trong công ty, không hiểu sao Đường Vu Dịch cứ cảm thấy thật ray rứt trong lòng. Nó khiến cho anh không thể nào tập chung vào công việc. Không hiểu bản thân lúc này bị sao nữa, hay là vì người đó mà anh cảm thấy vậy. Vì vẫn còn nhiều việc phải làm nên dạo gần đây mình không về nhà ông, vừa nãy Nhu Mễ còn nói sẽ sắp về. Lỡ đâu cô ta nhìn thấy Tuệ Yên rồi lại gây khó dễ.
- Không được, mình tại sao phải quan tâm chuyện này làm gì. Dù cho Nhu Mễ kiếm chuyện với cô ta thì sao mình phải lo lắng.
Miệng nói là vậy nhưng sau khi tan họp, anh đã nhanh chóng lái xe về nhà của ông nội. Tưởng chừng như mọi khi, mình sẽ gặp mặt Tuệ Yên nhưng hôm nay thật lạ. Không thấy hình bóng cô gái ở trong nhà nhưng dì Dương thì vẫn còn ở đây. Có lẽ nào giống như lời cô nói, cô sẽ nghỉ việc ở đây.
- Tuệ Yên đã nghỉ việc ở đây ư, cô ấy đi từ bao giờ?
- Thưa cậu chủ, tính đến hôm nay là ba ngày rồi ạ.
Bắt gặp dì Dương, anh liền nhanh chóng hỏi rằng hiện tại Tuệ Yên như thế nào. Lời nói vừa rồi, như một tin sét đánh đối với Vu Dịch. Bên ngoài thì gật đầu cho qua nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy thật bất an.
Quả nhiên, căn phòng mà Tuệ Yên đợt trước ở giờ đây trống vắng. Cô lần này đã đi thật rồi, cô đã tìm được công việc mới rồi sao, có nhất thiết tránh mặt anh để nghỉ việc hay không.
Bỗng lúc này, sự chú ý của anh được dồn vào cuốn sổ nhỏ được đặt ở trên giường Tuệ Yên. Anh lại gần, lấy chúng lên. Trên bìa còn ghi rõ là cuốn nhật kí, không lẽ cô đã quên thứ này trong lúc dọn đồ.
Đường Vu Dịch ngồi xuống giường, không biết trong này viết những gì. Anh cũng muốn thử xem, có khi sẽ hiểu về cô lên đôi chút. Thật bất ngờ, những chuyện gì trong lòng thì cô mới viết vào đây. Mọi thứ bình thường cho đến khi anh lướt đọc hơn trang giữa.
" Ngày 12/6/ xx…
Hôm nay, tôi gặp lại Vu Dịch sau khi ba mẹ anh không may qua đời. Chúng tôi giờ đây đã chia tay, không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy nhớ nhung anh ấy nhiều tới vậy. Liệu đây có phải là suy nghĩ của tiểu tam? Anh đã có hôn ước với tiểu thư của Trình thị rồi cơ mà. Trong lòng vẫn còn tình cảm với anh, nhưng tôi không thể nói lời quay lại được. Khi đó sau khi gặp Đường phu nhân, bà ấy đã khuyên tôi cả hai nên chấm dứt quan hệ nếu muốn Vu Dịch có một tương lai tốt đẹp hơn. Hôn sự của anh đã được sắp đặt…"