Bước đi đầu tiên trong kế hoạch theo đuổi người mình thích đã thành công, Lưu Tuệ Yên vui mừng. Tự nhiên hôm nay thấy yêu đời làm sao, bước chân về nhà ngẫm nghĩ những mơ mộng trong tương lai.
Thế là, những ngày sau đó Tuệ Yên có chủ động rồi làm quen. Cũng không hỏi thăm về đời tư của anh hay như thế nào, chủ yếu cô mượn lý do rằng có mấy bài tập khó, muốn nhờ anh chỉ giúp để nhanh tiến bộ. Nghe nói, anh cũng học rất khá trong các bộ môn. Đường Vu Dịch lúc đầu có hơi lưỡng lự nhưng nhanh sau đó cũng vui vẻ, chỉ bài cho cô từng chút một qua cuộc gọi video.
Dần dần, mối quan hệ của hai người cũng trở nên thân hơn. Đường Vu Dịch cũng bắt đầu tâm sự, kể về đời sống của bản thân cho cô. Lúc đó, tình cảm trong cô ngày một lớn mà anh hình như vẫn vậy, coi cô như một người em gái. Càng thích anh bao nhiêu, càng ngày quyết tâm trong cô càng mãnh liệt nhưng chưa thể tiết lộ.
Liệu rằng quan hệ bọn họ chỉ có như vậy hay không. Lưu Tuệ Yên hơi nản lòng vì mình đã cố gắng nhưng chưa có thu hoạch.
Hôm đó, trong một lần tổ chức sinh nhật bạn ở quán bar, Tuệ Yên đã uống rất say. Trong cơn mê man, cô bắt đầu gọi điện cho Vu Dịch rồi tỏ tình. Anh nghe nói xong thầm vui trong lòng, chưa đồng ý vội mà hỏi về địa chỉ quán đó đưa Tuệ Yên về nhà.
Ngay sáng hôm sau Vu Dịch có kể lại đêm qua có nói những gì trong cơn say rồi đồng ý làm bạn trai Tuệ Yên, chuyện này thật giống như là một giấc mơ mà cô không tài nào nghĩ đến.
Tin đồn nhanh chóng lan ra, đa số học sinh trong trường tại thời điểm lúc đó nhanh chóng biết được họ là một cặp. Khoảng thời gian đó, có lẽ là những tháng năm hạnh phúc nhất đời cô.
Tình cảm hai người mỗi ngày một sâu đậm, Đường Vu Dịch thừa nhận lúc đầu chỉ có hứng thú nhất thời nên đồng ý. Ai dè, anh chỉ vài tháng sau anh đã suy nghĩ mình chỉ muốn cả đời này bao bọc, yêu thương người con gái đó cả đời. Bản thân dường như tìm thấy được chân ái đời mình.
Nhưng, mọi thứ đâu thể theo ý định của ta mãi mãi. Người mình hết mực yêu thương đến khi vào độ tuổi trưởng thành, anh lúc đó chuẩn bị nhận chức thì Tuệ Yên một mực muốn chia tay. Vu Dịch không biết bản thân sai ở chỗ nào, cho đến khi bắt gặp cảnh cô ấy đi cùng người con trai khác. Bọn họ có vẻ khá thân thiết, anh hiểu lầm rằng lúc đó cô đã có người đàn ông khác
Dù thế, Đường Vu Dịch vẫn muốn níu kéo cuộc tình này nhưng lại công cốc. Thế là, anh bắt đầu chấp nhận buông bỏ để đường ai nấy đi.
Đó là toàn bộ kỉ niệm thanh xuân của cô và anh, đến giờ Lưu Tuệ Yên vẫn day dứt lúc đó đã làm anh buồn lòng. Lý do khiến người ấy hiểu lầm cô không thể nói, chỉ đành dàn dựng cho hai người chia tay. Như thế, cả hai sẽ tốt hơn.
- Đúng, anh ấy nên có người tương xứng với mình. Không thể vì bản thân mà cản trở con đường thành công của anh ấy được.
Cứ khi đêm đến, cảm xúc trong lòng cứ trào dâng. Buông bỏ quá khứ tuy rất khó nhưng mình nhất định sẽ làm được.
* Cạch.
- Ai đó?
Cửa phòng mở ra, Lưu Tuệ Yên giật mình. Thấp thoáng, có một hình bóng của một người đàn ông. Qua ánh điện của đèn ngủ, Tuệ Yên cũng dễ dàng nhận ra người này.
- Lưu Mẫn, sao giờ này em còn chưa ngủ hả? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, đừng nói là em chơi game đến giờ này nhé?
Cậu bé khẽ gãi đầu, thoại nhìn có thể đoán được rằng người này tầm độ mười năm, mười sáu tuổi. Trời ơi, lúc này đã khuya rồi ấy vậy mà nhóc này vẫn chẳng chịu đi ngủ.
- Dạ, chị cho em mượn sạc điện thoại nhé, sạc của em nó đột nhiên bị hỏng. Mà chị này, dạo này anh Vu Dịch hay gặp em muốn hỏi thăm về tình hình của chị. Mà kể từ khi nghe nói ba, mẹ anh mất thì không tìm gặp em nữa. Anh ấy muốn quay lại với chị sao?
Lưu Mẫn nói thế làm cô khá bây ngờ. Gì cơ, anh lại hỏi thăm về cô sao, có vẻ có hơi vô lý quá không đây.
- Thế ư? Tìm gặp em sao?
________________________________
Tại một thời điểm khác, Đường Vu Dịch cũng chưa đi ngủ. Vừa nãy anh có qua thư phòng khác uống rượu nên lúc này mới trở về chiếc giường thân thuộc. Khó chịu thật, sao trong lòng cứ cảm thấy ray rứt. Biến cố lẫn tình cảm của bản thân cứ thế mà rày vò anh không nguôi.
Trên kệ để đèn ngủ, có một tấm ảnh nhỏ được đặt trên đó. Là một bức hình của người con gái với khuôn mặt rạng ngời tràn ngập sự hạnh phúc.
Người ấy mặc trên người một bộ váy xanh lá, tóc được buông xõa, trên tay đang cầm một bó hoa tươi, miệng khẽ cười chúm chím.
Đường Vu Dịch khẽ quan sát rồi với tay cầm ảnh, đôi mắt tràm ngập nỗi ưu tư. Khó có thể buông bỏ một người, hôm nay cô ấy xuất hiện anh chỉ muốn ôm cô vào lòng. Còn gì hơn, khi bản thân đang gặp khó khăn lại có người quan tâm đến để an ủi anh cơ chứ.
- Buông bỏ một người khó đến vậy sao, dẫu biết cô ta đã phải bội mình. Có lẽ, phải cần thêm thời gian dài.
Tuy phũ phàng khi gặp người ấy nhưng Vu Dịch vẫn giữ một tấm ảnh để cô thể ngắm nhìn. Thật ngu ngốc khi mình lại lụy người yêu cũ. Đáng lẽ ngay từ đầu, thời thanh xuân của anh không có cái tên Lưu Tuệ Yên kia thì có lẽ anh sẽ không cảm thấy phiền muộn thế này.