Một lúc sau, tiếng xe cứu thương chạy đến, mọi người đều tảng ra để họ làm việc. Bác sĩ từ trong xe bước xuống, kiểm tra một lượt thân thể anh, bỗng mặt ông bác sĩ tái nhợt, giọng nói quát lớn:
"Nhanh… kéo xe đến đây, tỉ lệ sống của bệnh nhân rất thấp. Nhanh lên, nếu chậm trễ sẽ không cứu được."
Câu nói của bác sĩ thành công làm cho cô rơi vào tuyệt vọng, cả người cô suy sụp ngồi bệt xuống đường, tay chân không còn sức lực, cả người mềm nhũn. Cô vươn đôi mắt vô hồn nhìn anh đang được người ta khiêng lên xe, cả người anh bê bết máu, tim cô co thắt lại. Trước khi cách cửa xe đóng lại, cô vội vàng la lớn.
"Bác sĩ, xin hãy cho tôi đi cùng ạ. Tôi là người nhà bệnh nhân."
Nghe cô gái ấy nói, vị bác sĩ đồng ý, thúc giục cô.
"Nhanh lên xe đi, bệnh nhân không chờ kịp nữa."
"Vâng."
Chiếc xe nhanh rời đi, trên xe các bị bác sĩ liên tục ép tim anh. Lên tiếng thúc giục tài xế phía trước.
"Lái nhanh hết cỡ đi, bệnh nhân mất máu quá nhiều không thể cầm cự được. Lái nhanh đi."
Tài xế nghe vậy, vội vàng tăng tốc, chiếc xe cứu thương chạy như bay đến bệnh viện, tiếng còi xe kêu lớn, mọi người đang lưu thông đều nhường đường cho chiếc xe. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến bệnh viện, vừa đến nơi các bác sĩ đã vội vàng chạy ra, một trong số bác sĩ đó lên tiếng nói.
"Bệnh nhân bị tai nạn, mất máu rất nhiều, nhịp tiêu rất yếu, tỉ lệ tử vong là 90%."
90% là thật sao, Yên Nhi nghe câu nói của vị bác sĩ mà trở nên nề, chân như có tảng đá đè nặng, khiến cô không thể bước đi.
"Nhanh, chuẩn bị phòng cấp cứu."một người khác nói.
Rất nhanh, anh đã được đẩy vào phòng phẫu thuật, khi đến nơi cô bị một vị y tá cản lại đành đứng ngoài chờ.
Phòng phẫu thuật bỗng sáng đèn, ánh đèn đỏ chiếu sáng báo hiệu với mọi người. Nhìn ánh đèn mà lòng cô nặng nề, đây là lần thứ hai vì cô mà Đông Thiên Hoàng phải nằm viện. Lần đầu vì cô nà bị đánh đến nhừ xương, lần này vì cô mà bỏ mặc tính mạng của mình. Cô một lần nữa đẩy anh vào hoàn cảnh thừa sống nhưng thiếu chết.
Lúc này, bên trong phòng cấp cứu các bác sĩ tấp nập chạy đi chạy lại, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
"Chuẩn bị máu truyền cho bệnh nhân."
"Nhịp tim bệnh nhân không ổn định, cần truyền thêm khí oxi."
"Nhịp tim bị gãy lần 1."
"Máu đã chuẩn bị xong, bắt đầu truyền."
"Không kịp rồi, tim bệnh nhân đã yếu dần."
"Nhanh… chuẩn bị máy giật nhịp tim"
Ý ta chuẩn bị máy, đưa cho bác sĩ. Vị bác sĩ nhận lấy máy, đưa máy lại gần tim Đông Thiên Hoàng, dòng điện chạy qua, các bác sĩ và y tá đều tập trung, trên trán họ bắt đầu chảy những giọt mồ hôi.
"1."
"2"
"3"
"Giật."
"Lại lần nữa."
"1,2,3 giật."
"1,2,3 giật."
Bỗng tiếng máy kêu lên.
"Bíp…bíp… bíp…." tiếp theo đó một đường thẳng xuất hiện trên bề mặt của máy.
Các bác sĩ nhìn qua máy đo tim mà lòng ai cũng nơm nớp lo sợ, bỗng một giọng bác sĩ cất lên, đánh thức mọi người.
"Chúng ta làm lại lần nữa đi. Dù là tia hy vọng nhỏ đi chăng nữa cũng phải cứu sống bệnh nhân. Vì đây là mạng người, chúng ta lại là người hành y, lương y như từ mẫu, một tia hy vọng nhỏ cũng không bỏ lỡ. Nào… làm lại lần nữa."
Vị bác sĩ nói xong, đưa máy lại gần tim anh, các bác sĩ và y ta đồng lòng hô to.
"1"
"2"
"Giật."
"Giật."
"Giật."
"Bíp…"
Tiếng máy kêu to, tiếp theo đó là dòng điện xuất hiện, nhịp tim của Đông Thiên Hoàng đập lại, nhưng vẫn còn yếu ớt. Lúc này, các bác sĩ và y ta thở phào nhẹ nhõm. Nụ cười nở trên môi họ.
Ở bên ngoài, cô đi qua đi lại trước cửa, lòng như lửa đốt, khoảng 5 phút sau, mọi người lần lượt đến. Ông Đông, một tay chống gậy, bước chân run run đi đến bên cô.
"Yên Nhi." Ông gọi.
Nghe tiếng gọi từ phía sau, cô quay lại nhìn ông vội vàng chạy đếm đỡ ông ngồi xuống ghế.
Vừa ngồi xuống, ông đã nắm lấy tay cô, giọng ông nói lọ sợ hỏi cô.
"Thiên Hoàng, nó sao rồi hả con?"
"Bác… bác sĩ đang phẫu thuật ạ."
"Ừ… cầu mong ông bà, tổ tiên phù hộ, cho nó tai qua nạn khỏi."
Nhìn ông, nước mắt cô rơi xuống, vội cúi đầu xin lỗi.
"Ông, cháu xin lỗi."
"Không sao, không trách cháu được, là nó tự tình nguyện, không ai ép cả."
"Đừng khóc nữa, nó sẽ không sao đâu."
"Dạ." cô đáp ngồi xuống cạnh ông, ngồi không được bao lâu thì thì ba mẹ cô chạy đến, phía sau là Diệp Thanh Họa.
"Yên Nhi, con không sao chứ." mẹ cô chạy đến bên cô,ôm cô vào lòng.
Cảm nhận được hơi ấm từ mẹ, cô bất khóc nức nở.
"Mẹ… mẹ ơi. Đông Thiên Hoàng anh ấy, hic… anh ấy đang nằm trong phòng phẫu thuật. Bác sĩ nói, anh ấy chỉ có thể sống được 10% mà thôi. Hic… mẹ ơi, con hại anh ấy rồi. Anh ấy vì bảo về con mà hy sinh cả tính mạng. Hic…"
Cô khóc lớn, nói ra những lời nói tuyệt vọng này, lời nói mà cô đã kìm nén rất lâu.
Bỗng đèn phẫu thuật vừa tắt, cánh cửa mở ra. Một cô y tá bước ra, trên trán cô đầy mồ hôi, nhễ nhại chảy xuống.
Thấy cô, mọi người liền chạy đến hỏi han.
"Cháu tôi sao rồi."
"Anh ấy ổn không"
Cô y ta ngơ ngác, liền chấn an mọi người, đầu cô cúi thấp, giọng nói buồn.
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."