• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh cứ nhìn theo hướng cô đi, chợt nhận ra hướng đi lên phòng giám đốc, phòng làm việc của anh. Ngẫm một chút, anh bật dậy loạng choạng chạy theo cô, bỏ mặc mớ hỗn độn đằng sau.

Lục Ngạn ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng thầm khóc.

"Không phải chứ Đông tổng, anh đi rồi tôi phải làm sao? Mớ hỗn độn này ai dọn chứ?"

"Tôi là thư ký chứ có phải ôsin dọn dẹp đâu? Anh gây họa người dọn là tôi sao? Anh thật bất công mà, đã vậy tôi cầu mong phu nhân đừng tha thứ cho anh, cho anh sống trong sự hối hận… hừ."

Mọi sự oán hận của Lục Ngạn chỉ biết nói trong lòng, không dám hé răng. Cậu biết nếu bây giờ cậu nói ra những lời đó có lẽ mai cậu sẽ phi thăng sang Châu Phi làm bạn với xa mạc, với cái lạnh về đêm. Cậu lại không muốn như vậy đâu nha, tuổi đời cậu còn trẻ, lại chưa có bạn gái chưa yêu lần nào. Nếu giờ cậu qua đó chắc 20 năm sau cậu mới được về. Về rồi Lục Ngạn sẽ sống trong cảnh không vợ không con, không nhà không cửa. Lúc đó cậu muốn đi cua gái cũng chẳng được vì ai thèm lấy một ông già chứ.


Nghĩ đến đây, cậu rùng mình, lắc đầu 2 cái giọng nghiêm nghị vang lên giữa biển người.

"Các cô cậu nảy giờ xem đủ kịch hay rồi chứ."

Câu nói vừa dứt, cả đoàn người gật đầu. Ánh mắt sắc bén của cậu lướt qua, ngay lập tức họ lại lắc đầu, phủ nhận.

Như nhận được câu trả lời vừa ý, cậu hằng giọng lại nói "Các cô các cậu biết mình nên làm gì rồi chứ, nếu ngày mai ai trong số các người còn bàn tán việc ngày hôm nay thì lập tức bị đuổi việc. Còn nếu thông tin sự việc ngày hôm nay người ngoài công ty biết, công ty sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng và giao cho pháp luật xử lý. Các cậu đã nghe rõ chưa?.

Mọi người đồng thanh đáp "Vâng."

Nhận được câu trả lời, cậu ra hiệu giải tán, mọi người ai nấy đều trở về làm việc. Lúc này, Lục Ngạn thở dài, cậu biết dù có cảnh cáo họ đi chăng nữa thì sự việc hôm nay vẫn mãi là tin hot, là tin hot cho hôm sau.

Cậu ảo não lê bước đi về hướng thang máy, bấm tầng cao nhất lê phòng Tổng Giám Đốc.

__.Phòng Tổng giám đốc ___

Vừa đến cửa, Lục Ngạn đã nghe thấy tiếng roi da quất xuống, cậu hốt hoảng rõ cửa chạy vào. Cánh cửa mở ra, một khung cảnh trước mắt khiến cậu đứng hình.

Đông Thiên Hoàng đang chịu những cơn đau từ roi da quất vào người, từng roi rơi xuống, khiến khuôn mặt anh nhăn lại. Bên sofa Yên Nhi đang cùng với gia đình cô ngồi ở đó, ông Đông đang cầm dây roi quất từng cái lên người anh. Anh sơ mi của anh đã thấm một mảng màu đỏ. Cậu thấy thấy tình hình không ổn, Lục Ngạn chạy tới, kéo tay ông Đông lại, giọng nói có chút lo sợ

"Chủ Tịch Đông, xin ông nương tay, nếu bây giờ đánh nữa Đông tổng sẽ chết mất."

"Cút ra, tôi đánh chết nó, con cháu nhà họ Đông không có loại như nó, cưới vợ về cho nó để nó yêu thương chứ không phải để nó đối xử với vợ như vậy." giọng ông Đông quát lớn

Lục Ngạn thấy tình hình không ổn dù có khuyên ngăn ông Đông vẫn tiếp tục đánh. Cậu đành cầu cứu khu nhân, cậu đưa mắt qua nhìn Yên Nhi, ánh mắt cầu cứu, mong cô giúp đỡ. Nhưng đổi lại, Yên Nhi nhìn cậu ánh mắt lạnh lùng không một chút cảm xúc, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt.

Từng roi da quất xuống lưng anh, roi chồng lên roi tạo thành đừng hằn in vào lưng anh. Máu từ vết thương chảy xuống lưng sớm đã nhuộm màu áo trắng. Một mảng đỏ đã chiếm gần hết áo sơ mi, cả người anh lúc này đều toát mồ hôi, cách môi bạc đã trắng bạch

Yên Nhi nhìn vết thương trên lưng anh, lòng lại lo sợ, nếu tiếp tục như vậy anh sẽ chết mất, sức anh bây giờ vốn đã không chịu nỗi nữa rồi.

Cô đứng lên, nhìn ba mẹ mình, ông bà hiểu đứa con mình muốn làm gì, họ chỉ gật đầu đồng ý cho cô. Họ biết nếu bây giờ có ngăn cô lại, cô vẫn sẽ liều mà chạy vào khuyên can. Ông bà có cô con gái thật si tình.

Yên Nhi đứng dậy lại gần ông Đông, cô nhẹ nhàng cầm tay ông Đông lại khẽ nói

"Ông nội, xin dừng lại, anh ấy tuy sai nhưng nếu ông nội cứ đánh vậy anh ấy sẽ chết mất. Con biết ông tức giận thay con nhưng giờ chuyện cũ đã qua rồi cứ để cho nó trôi qua đi ạ. Những gì anh ấy nợ con tự con sẽ lấy lại."

Ông Đông nghe vậy, dừng lại nhìn cô, ông chỉ biết thở dài. Cô là đứa cháu dâu mà ông thích nhất, cô ngoan hiền, lễ phép lại quan tâm người lớn. Được lòng mọi người Đông gia, nhưng giờ cô không còn là đứa cháu dâu của ông nữa. Ông Đông cảm thấy tiếc nuối, có trách nên trách đứa cháu trời đánh này của ông. Có phước mà không biết giữ để giờ mất đi lại hối hận.

Ông Đông giọng buồn buồn nói "Yên Nhi, ông nội xin lỗi con lỗi do ta không giáo dục thằng trời đánh này để nó làm ra hành động như vậy. Ta xin lỗi."

Cô cười đáp "Không ông ơi, con và anh ấy có duyên không phận. Năm xưa là con muốn lấy anh ấy, bướng bỉnh giờ nhận lấy nỗi đau. Coi như tụi con tìn hiểu nhau, nợ nần sau này con tính với anh ấy, lỗi là do anh ấy chứ không phải ông. Nên ông đừng buồn."

Dứt lời, ông ôm chầm lấy cô, khóe mắt sớm đã động một tần sương. Ông vỗ vỗ vai cô nhẹ nhàng nói, giọng nói có chút rung rung.

"Ừ… ta không buồn nữa… cháu của ta, con mãi mãi là cháu của ta."

Cô cười không nói gì, 1 phút sau, ông chậm chậm buông cô ra, hướng mắt đến ông bà thông gia ( ba mẹ của cô) giọng nói có phần tự trách.

"Ông bà thông gia, tôi xin lỗi, do tôi không dạy dỗ con cháu đàng hoàng. Tôi biết, nó làm ra hành động này dù có cầu xin cũng không dám xin ông bà tha thứ. Nay tôi làm giấy ly hôn cho hai đứa, trả lại tự do cho Yên Nhi, để con bé tìm được người phù hợp. Ông bà thấy sao?"


Ông bà thông gia chưa kịp lên tiếng thì Đông Thiên Hoàng nói lớn.


"Đừng, con xin ông nội đừng ly hôn. Con không muốn mất em ấy, lỗi con gây ra nguyện dùng hết phần còn lại bù đắp cho em ấy. Con xin ba mẹ cho con một cơ… hội."


Nói xong, sức lực cạn kiệt anh đã ngất. Thấy anh ngất, ông Đông, Yên Nhi, Lục Ngạn vội lao tới. Giọng nói cô hốt hoảng vang lên.


"Nhanh, gọi cấp cứu, trợ lý Lục."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK