"Giờ em mới nhận ra sao… muộn quá rồi." anh nở nụ cười yêu nghiệt, giọng nói trêu chọc.
Cô không đáp lời anh, chăm chỉ lái xe của mình. Chiếc xe lao như tên bắn, chạy nhanh vào đường cao tốc, hòa mình cùng với dòng xe. Trên xe, người đàn ông nào đó vẫn mặt dày tiếp tục nói.
"Yên Nhi, tôi hỏi em một việc được không?" anh thấp giọng hỏi mang một chút dè chừng.
"..." đáp lại anh là không gian tĩnh mịch, cô gái nào đó không để ý anh vẫn chăm chỉ làm việc của mình.
Anh không nản chí, tiếp tục nói dù biết đoạn hội thoại này chỉ một mình mình nói mà thôi.
"Yên Nhi, em có thể cho tôi biết mấy ngày nay em đi đâu không?"
"..."
"Tôi cho người tìm em nhưng vẫn không có tin tức."
"..."
"Em có biết, tôi tìm em đến phát điên không?"
"..."
"Ngày ngày tôi đều chìm trong sợ hãi, lo sợ. Sợ em sẽ một lần nữa ra đi, đến nơi tôi mãi không tìm được, lo vì em hận tôi đến mất gặp mặt tôi em cũng không muốn."
"..."
"Nhưng sự thật chứng minh rồi, em không muốn gặp mặt tôi, dù chỉ một phút giây thôi. Em thà đơn phương ly hôn con hơn cho tôi 1 cơ hội."
"..."
"Yên Nhi, em còn nhớ lần trước câu tôi nói trong bệnh viện không?"
"..."
"Tôi nói… tôi sẽ theo đuổi lại em. Khiến em yêu tôi một lần nữa. Tôi đã nói thì sẽ làm, làm bất cứ việc gì để đạt được mục đích dù cái giá phải trả đắt đến thế nào."
Bàn tay cầm vô lăng của cô hơi siết chặt lại, cả người đều căng cứng trước câu nói đó của anh. Trái tim cô một lần nữa bị bóp nghẹt, đâu đến mức không dám thở. Cô biết điều anh nói là sự thật, anh nói được sẽ làm được. Nhưng nếu câu nói ấy sớm hơn một chút có lẽ bây giờ cả hai sẽ không dày vò nhau thế này. Cả hai cùng đau, đau đến như muốn chết đi sống lại. Tiếc là bây giờ lòng cô sớm đã nguội lạnh, mặc dù vẫn còn thương anh nhưng trái tim cô sớm đã khóa cửa, không cho ai bước vào vì sợ… sợ một lần nữa ai đó làm nó tan vỡ.
Anh vẫn tiếp tục nói, mặc cho cuộc đối thoại này chỉ mình anh tự hỏi tự trả lời.
"Yên Nhi, hôm trước anh nhận được một tin tức, xác định vị trí của em."
"..."
"Vị trí ấy tại một cảng biển, lúc nhận được vị trí này, em có biết anh vui đến mức nào không? Anh vui đến mức không kìm lòng được mà chạy đi tìm em ngay lập tức. Lúc trong xe, anh rất mừng vì sắp được gặp em, biết em có an toàn hay không? Có sống tốt hay không? Vậy mà… khi đến nơi, sự thật làm anh đau lòng."
"..."
"Em có muốn biết sự thật thế nào không?"
"..."
"Anh thấy một người con gái rất giống em đang đứng cạnh ngọn hải đăng, cùng với… cùng với một người đàn ông… cả hai… cả hai đang…" nói đến đây, tim anh đau thắt, nó cứ như bị ai bóp nát đến mức toàn thân anh đều thấy đau. Giọng nói anh lúc này đã nhỏ dàng pha trong đó là sự lo lắng, buồn tủi, bi thương.
Trái tim cô như chết lặng, lòng dâng lên cảm giác hồi hộp, muốn biết anh đã thấy gì, muốn biết cảnh đó như thế nào lại khiến trái tim anh đau đến mức này.
Cô muốn biết, muốn biết tất cả nhưng lại không dám hỏi. Cô sợ, sợ hỏi rồi trái tim cô không tự chủ được mà quan tâm anh.
Anh vẫn thế, đưa mắt nhìn về phía trước, vô hồn vô cảm, trong đầu lại hiện lên cảnh tình tối qua, lòng anh đau đớn.
Muốn hỏi cô, muốn nói rõ nhưng sợ sự thật như đúng như những gì anh thấy, trái tim anh sẽ chết mất. Hít một hơi… anh lựa chọn im lặng.
Một kẻ chờ mong, một kẻ im lặng, cả hai đều đang chờ đợi đối phương nhưng không một ai dám nói. Bỗng chiếc xe phanh bất ngờ, làm người cạnh bên không kịp chống đỡ.
"Kíp." tiếng chói tai vang lên từ bánh xe,cũng vì quá bất ngờ làm cho các chiếc xe đằng sau cũng phanh gấp, giao thông bùng tắt.
Cô dừng xe, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn anh, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Xuống xe."
Câu nói của cô làm anh đứng hình, vẻ mặt anh ngơ ngác nhìn cô.
"Tôi nói xuống xe." cô kiên nhẫn nhấn nhắc lại nhưng giọng nói đã lạnh đi mấy phần.
Anh nhìn cô, nhìn đôi mắt kia định kia, lòng chua chát nói.
"Được anh xuống."
Trước khi anh bước xuống, cô đã lên tiếng nhắc nhở.
"Tôi từng nói sẽ trả lại cho anh những gì anh làm với tôi. Đây chỉ là việc đầu tiên tôi làm, đời còn dài sau này anh sẽ chịu nỗi đau gấp trăm ngàn lần tôi đã chịu." giọng nói cô đầy hận thù.
Nghe cô nói, lòng anh co thắt, đau… đau quá… trái tim này như vỡ tan thành từng mảnh vụn. Nở nụ cười bi thương, anh nói.
"Được, anh trả cho em."
Nói xong anh xuống xe, nhìn cô qua kính cửa xe, miệng vẫn cười nhưng nụ cười của đau thương. Cô nhìn anh, nhếch môi cười chế nhạo.
"Đông Thiên Hoàng, anh nghe rõ đây. Nơi này từng xảy ra chuyện gì anh biết chứ… tôi hi vọng anh làm giống tôi ăn xưa. Từ từ chịu cảnh đau khổ, tủi nhục."
Nói xong, cô lái xe rời đi bỏ lại người đàn ông chịu nỗi đau vẫn đứng đó nhìn theo chiếc xe từ từ khuất bóng.
____________
Vốn dĩ tui định đăng 2 chương, nhưng do hôm nay tui vừa chạy dealine xong. Cả người đầy mệt mỏi, vì vậy tui đăng 1 chương thui nha... mai tui bù cho mọi người nha.
Mọi người nhớ like... come... và vote cho tui nha..😢