8 giờ 30 tối, tại một căn phòng trong bệnh viện bầu không khí vô cùng căng thẳng. Anh đang ngồi trên giường, trên tay đang cầm tài liệu thư ký đưa. Sắc mặt anh sớm đã đen lại, giọng nói lạnh đi mấy phần.
"Cậu nói rõ tất cả mọi việc lại đi, không được thiếu việc nào cả."
"Vâng." Thư ký nghiêm nghị đáp.
"Sự việc bắt đầu sáng hôm ngài đi công tác bên Mỹ. Hôm ấy phu nhân đi đến bệnh viện, khoa phụ sản. Vô tình gặp Yến tiểu thư ở đó. Cả hai gặp nhau, xảy ra chút xung đột, Yến tiểu thư cậy quyền được ngài yêu thương nên đã ức hiếp phu nhân ngay tại đó. Yến tiểu thư đã vô tình đẩy ngã phu nhân, dẫn đến cô ấy đã… đã…"
Nói đến đây thư ký khựng lại, nhìn anh. Anh nhìn thư ký ra hiệu nói tiếp.
"Phu nhân, cô ấy đã xảy thai thưa ngài."
"Cái gì." Tiếng anh quát lớn.
"Cô ấy mang thai khi nào?" Giọng nói có chút run run hỏi.
"Đã được 3 tuần ạ."
Nghe đến đây, anh như chết lặng, chính anh đã gián tiếp giết đứa con nhỏ của mình. Một tiểu thiên thần nhỏ cũng là sợi dây liên kết giữa anh và cô. Anh ôm đầu, đau đớn hỏi.
"Tại sao cô ấy không nói cho tôi biết."
"Thiếu phu nhân đã đến gặp ngài tại công ty, nhưng… nhưng vừa bước vào đã thấy những gì không nên thấy."
Nói đến đây, thư ký nhìn anh, chỉ thấy anh ôm đầu mình, miệng run run không nói nên lời. Thư ký tiếp tục nói.
"Sau… sau đó cô ấy đã chạy ra khỏi công ty, tối lại cô ấy thức cả đêm để đợi ngài về muốn nói rõ mọi chuyện cho ngài biết. Nhưng cả đêm ấy ngài đã không về."
Anh lúc này mới nhớ lại hành động kì lạ của Tiểu Yến ngày hôm đó. Sau khi sự việc xảy ra, biết Hoàng Yên Nhi mang thai, cô ta đã chạy về phòng làm việc anh với mục đích cô đến tìm anh sẽ thấy cảnh họ ân ái mà đau lòng rời đi. Anh sẽ không biệt được cô mang thai, cũng sẽ không biết được hành động sai trái của cô ta. Và đúng như dự định, cô ta đã đạt được mục đích. Anh hoàn toàn tin cô ta mà đã quên đi cô, người luôn chờ đợi anh, chờ đợi ngày anh quay đầu.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi cười nhạo bản thân đã đặt niềm tin sai chỗ, sai người. Để bây giờ mất hết tất cả, mất đi người mình yêu thương.
Thư ký tiếp tục nói "Thiếu phu nhân đợi mãi anh không về, cô ấy đã từ bỏ hy vọng và chôn vùi việc này vào sâu trong lòng của mình. Cũng chính ngày hôm ấy, cô ấy đã bắt đầu sống lạnh nhạt, thờ ơ với mọi việc xung quanh."
Anh nghe xong, tim anh sớm đã đau nhói. Anh hồi tưởng lại ký ức, mỗi lần anh đưa tình nhân về nhà, cô của trước kia sẽ đuổi họ đi, quát lớn, trách móc anh nhưng một khoảng thời gian sau, cô đã không còn như vậy. Cô thờ ơ với hành động của anh, nhiều lúc anh như không khí không tồn tại trong nhà. Cũng từ lúc đó, anh không còn nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của cô nữa. Lúc này, giọt nước mắt anh đã rơi, từng giọt, từng giọt rơi xuống tạo thành dòng suối ấm nóng chảy trên má anh. Giọng nói có chút run run hỏi.
"Cô ta… còn làm gì phu nhân nữa."
"Sau sự việc ấy, Yến tiểu thư đã hẹn phu nhân tại quán cafe gần công ty. Hai người đã nói chuyện. Sự việc tiếp theo ngài đã biết."
Anh gật đầu, cho thư ký lui. Thờ thẩn nhớ lại ngày hôm ấy. Ngày hôm ấy, anh đi ký hợp đồng với đối tác về, qua khung cửa kính anh đã bắt gặp cảnh cô ấy ra tay đánh Tiểu Yến anh liền chạy lại quán cafe đó, ngăn cô lại. Nhưng vẫn không kịp. Cô đã tát cô ta một bạt tay. Anh đến, nắm tay cô kéo ra, kẻo ả ta vào trong lòng, xoa má bên bị tát hỏi.
"Có đau không?"
Cô ta nhõng nhẽo ôm anh sụt sịt khóc, giọng nói oan ức vang lên "Có, rất đau."
Lúc đó anh đã quay lại, chất vấn cô, nói cô đừng tùy tiện đánh người của anh, an phận làm phu nhân nhà Đông gia đi. Lúc đó, cô chỉ mỉm cười hỏi lại anh
"Anh có tin em không?"
Anh liền chọn không tin cô, lúc đó cũng rời đi.
Bây giờ nghĩ lại, anh thấy hối hận cho hành động của mình. Giá như lúc đó anh hỏi cô, chịu hỏi rõ mọi việc thì có lẽ sự việc sẽ không xảy ra theo chiều hướng như bây giờ.