Kể cả có tồn tại những người trúc xấu mọc măng tốt như Khưu Thiên thì dưới ánh hào quang thần thánh của Hạ Nam Quân, ngọn măng cũng chẳng được non tươi là mấy.
(Trúc xấu mọc măng tốt: Ý chỉ dù cha mẹ tồi hay môi trường xấu nhưng vẫn nuôi day được những con người tốt đẹp)
Vì vậy, Khưu Thiên thật sự không hề có ý khách sáo khi nói rằng thợ chụp ảnh sẽ không muốn chụp hình bọn họ. Hai bên mỗi bên mười thợ chụp, một khi tập trung lại sân tập thì hay rồi, hai mươi nóng súng đều chĩa hết về phía phân viện Nghệ thuật.
Tuy nhiên, chụp ảnh tập thể là truyền thống của Đại học X. Không muốn chụp cũng phải chụp.
Sau khi an toàn vượt qua kỳ thực tập, Khưu Thiên chuẩn bị xin nghỉ phép.
Tăng Điều đeo kính chắn bụi, lướt mắt nhìn đơn xin nghỉ phép của cậu, vui vẻ bảo: “Khóa cậu vẫn chụp ảnh tập thể hả?”
Anh ta không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới là Khưu Thiên nhớ ra, Tăng Điều cũng là đàn anh N khóa trước của cậu.
Tăng Điều đặt cò mổ xuống, rút bút ra rồi ký tên. Trên miệng anh ta ngập nắp bút, nói không rõ tiếng: “Nhớ hôm đó phải trang điểm đấy. Biết đánh phấn không? Kêu cậu bạn trai bên phân viện Nghệ thuật đánh cho một chút.”
Khưu Thiên ù ù cạc cạc.
Tăng Điều nói: “Đại học X có tiền nên hôm ấy sẽ mời đội nhiếp ảnh rất tài giỏi cho buổi lễ. Hai cậu có thể nhân tiện chụp ảnh cưới luôn.”
Khưu Thiên lộ biểu cảm bị sốc vì “không ngờ còn có thể tận dụng như vậy”. Tăng Điều rất đắc ý, ký đơn xin nghỉ phép cho cậu xong thì thuận tiện tìm ảnh tốt nghiệp năm đó của mình cho cậu xem.
Thực ra ngoại hình của Tăng Điều cũng rất được, đúng chuẩn phong cách chim công, khi còn trẻ có chút màu mè. Anh ta khi chụp hình không ngại ngùng gì, hết làm mặt nhe răng múa vuốt rồi tới tay chân khua loạn. Trong tất cả tấm hình đều đứng ở vị trí center, luôn là tiêu điểm.
“Tôi năm ấy cũng là hotboy khoa Kỹ thuật đấy.” Tăng Điều nháy mắt, “Giống cậu.”
Chuyện này thì Khưu Thiên tin. Nhưng thật ra có là hotboy hay không thì đám trai Kỹ thuật bọn họ cũng không quá quan tâm. Việc bạn có làm được bài tập nhóm hay không quan trọng hơn việc bạn đẹp hay xấu rất nhiều.
Khoảng thời gian này Hạ Nam Quân không quá bận, hôm nào có thể đón Khưu Thiên tan làm thì đều sẽ chủ động tới đón cậu. Vì sự kiện ngoài dự liệu trong thang máy lần trước mà Khưu Thiên coi như đã bị ép come-out ở nhà máy. Tuy nhiên thái độ của mọi người với cậu gần như không thay đổi, nhưng lúc ở riêng cũng ai không hỏi han gì cả.
“Có gì để mà hỏi han chứ.” Kỹ sư Triệu đầu Địa Trung Hải cùng cậu đi thang máy xuống tầng. Anh ta đang chơi một trò thuộc dạng game chiến tranh, tay với mắt từ đầu tới cuối đều hoạt động không ngừng, “Hơn nữa bạn trai cậu còn rất đẹp trai. Chúng ta cùng nhau bổ mắt à.”
Tâm trạng Khưu Thiên có chút rối rắm, cuối cùng chỉ có thể nói: “Cảm ơn.”
Kỹ sư Triệu nói tiếp: “Nhưng không phải ai cũng vậy, vẫn có mấy tên đầu óc có vấn đề.” Anh ta nói tới mấy tên đầu óc có vấn đề thì vừa đúng lúc thắng được một trận.
Cửa thang máy mở ra, có vài người bên Nhân sự đi vào. Thái Thái cũng ở trong nhóm đó, cất tiếng chào hai người.
Kỹ sư Triệu nói: “Hoa cúc và Eo chó đực có quan hệ tốt, thế nhưng lại có mối quan hệ chẳng ra đâu vào đâu với Tổ Kỹ thuật Một.”
Thái Thái giống như nghe được chuyện gì đó hay ho, bèn mỉm cười với Kỹ sư Triệu: “Nghe tên đã thấy không hợp rồi mà. Tên mấy đội các anh đặt đều rất thú vị, chẳng qua Xưởng trưởng Lý bảo thủ quá.”
Kỹ sư Triệu cười mỉa: “Cái gì mà bảo thủ cơ. Anh ta phải gọi là cổ hủ ấy. Cô không thấy lúc giờ ăn trưa đó thôi. Khi Khưu Thiên đi qua, bọn họ cứ làm trò ấy. Một lũ đàn ông tầm thường mà cứ ngỡ ta đây hơn người, tưởng gay thì đàn ông nào cũng thích.”
Khưu Thiên không hề phát hiện ra chuyện đó, có chút ngạc nhiên: “Có sao?”
Thái Thái liếc nhìn cậu, vui vẻ kể: “Có đấy. Vậy nên lúc trước sếp Sở mới mượn cớ giữ thẻ làm việc của cậu để nói chuyện với Kỹ sư Tăng, sợ bên Xưởng trưởng Lý có ý đồ xấu gì. Đội phát triển hoa cúc giành hạng nhất mảng Nghiên cứu và phát triển mấy năm liên tiếp nên Xưởng trưởng Lý có thói dùng vấn đề tác phong cá nhân để gây khó dễ cho mọi người. Nếu anh ta mà nhắm vào cậu thì sẽ rất phiền phức.”
Khưu Thiên thử nhớ lại ký thực tập của mình, chợt nhận ra cậu dường như được bảo vệ rất kỹ lưỡng. Lúc trước cậu còn nghĩ không biết đó có phải thói quen của đội hay không, vì lẽ gì mà ngay cả đi vệ sinh cũng phải đi cùng nhau. Xem ra là do Tăng Điều sợ cậu ở một mình sẽ bị người bên Tổ kỹ thuật Một tới gây sự.
“Kỹ sư máy tiện cũng là nửa quản đốc mà. Đừng có mơ dùng lý do ý thức gì gì đó.” Kỹ sư Triệu cất điện thoại, nghiến răng, “Lần trước xuống nhà máy, Kỹ sư Tăng còn từng đánh lộn với bọn họ đó. Nói cái gì mà phần nghiên cứu và phát triển của đội ta có vấn đề. Hừ, bản thân đầu óc ngu si không nghĩ ra được lại muốn đi ăn cắp. Một lũ rác rưởi.”
Khưu Thiên có chút tò mò: “Kỹ sư Tăng đánh thắng sao?”
Kỹ sư Triệu còn chưa kịp nói thì Khưu Thiên đã thấy Thái Thái lên tiếng: “Ở nhà máy chỉ có sếp Sở là đánh thắng Kỹ sư Tăng thôi.” Cô mỉm cười đầy mờ ám, từ tốn nói, “Hơn nữa nếu có ai đánh nhau với Kỹ sư Tăng thì người đó đúng thật là có vấn đề về tác phong cá nhân rồi. Bọn tôi là HR đó. Cậu hiểu chứ hả ~”