Bàn làm việc của anh ta to hơn của cấp dưới, máy móc trên bàn cũng rất đồ sộ. Vì những món đồ được tiện rất lớn nên vô cùng ồn ào. Tăng Điều không quá vạm vỡ nhưng khi làm việc lại trông vô cùng mạnh mẽ. Có vẻ như anh ta đang chuẩn bị tiện một chiếc cò mổ. Một chân đạp lên điểm tiếp xúc, hai tay nắm lấy cần điều khiển, cắt một đường vuông góc như xẻ thịt.
(Cò mổ: một thiết bị trong động cơ ô tô)
Khưu Thiên nhìn chiếc máy tiện khẽ rung lắc, chợt có một ảo giác lạ kỳ như đang chứng kiến Tăng Điều “xẻ xác” ai đó. Anh ta mặt không cảm xúc, sau khi tiện xong thì cầm nửa trên của chiếc cò mổ, tự nhìn lại vết cắt rồi lạnh lùng bảo: “Dao của tôi cùn rồi.”
“…” Khưu Thiên nhìn đường cắt vuông góc hoàn chỉnh kia, có chút khó nói thành lời. Những thành viên khác trong đội dường như đã quen với chuyện này. Kỹ sư Triệu, tuổi còn khá trẻ nhưng mái đầu Địa Trung Hải lại đã vô cùng rõ rệt, an ủi Khưu Thiên: “Một tháng kiểu gì cũng sẽ có mấy lần như vậy. Trưởng phòng HR ngứa mắt với chúng ta mà Đội trưởng Tăng đánh không lại anh ta nên chúng ta chỉ đành chịu khổ chút vậy.”
Điều tối kỵ đối với nhân viên mới là vướng vào cuộc chiến giữa hai lãnh đạo. Đặc biệt nếu hai lãnh đạo này đã xung đột lâu ngày rồi thì chỉ có nhân viên mới là chịu thiệt thôi.
Thời điểm tan ca ngày đi làm đầu tiên, tâm trạng Khưu Thiên có thể nói là u ám. Cậu lo bản thân sẽ không qua nổi kỳ thực tập này. Đến nỗi lúc về tới nhà, nhìn thấy Hạ Nam Quân đeo tạp dề ra đón mình mà cậu cũng chẳng có tâm trạng để thưởng thức.
Hạ Nam Quân quan sát sắc mặt cậu rồi đảo mắt quanh người cậu một vòng, sau đó dừng lại trên mông. Hắn hỏi bằng giọng điệu không rõ ẩn ý: “Hoa cúc mấy cậu có vấn đề gì à?”
Tuy đã nghe “Đội phát triển hoa cúc” cả một ngày nhưng Khưu Thiên vẫn thấy không quen khi Hạ Nam Quân nói thẳng với cậu về “hoa cúc” như th. Cứ như đang màn dạo đầu vậy. Nhẽ nào có vấn đề thì cậu ấy đâm mấy nhát là sẽ ổn?!
Sau khi nhận thấy suy nghĩ của mình vừa đen tối vừa rác rưởi, Khưu Thiên ôm trán tự kiểm điểm. Cậu tìm được một công việc vừa ý, Hạ Nam Quân muốn chúc mừng nên đã đặt mua đủ loại món ăn, sau đó bày lên bát đĩa trong nhà, làm một bữa tiệc chúc mừng cực kỳ phong phú.
“Mình có mua bánh ga-tô.” Hạ Nam Quan mở tủ lạnh rồi bổ sung, “Cả rượu nữa.”
Tuy còn cách “chồng đi làm mệt mỏi về tới nhà, vợ đẹp như chim non nép bên mình” khá xa nhưng chú đại bàng Hạ Nam Quân vẫn có thể khiến vỏ đại não của Khưu Thiên ngập tràn dopamine dạng “âu yếm ngọt ngào”.
(Dopamine là một trong những hormone quan trọng trong não bộ mang lại nhiều tác dụng cho con người, có liên quan tới cảm giác hạnh phúc)
Hạ Nam Quân tắt đèn. Hắn cắm một chiếc nến ở giữa bánh, nói rất chân thành: “Chúc mừng công việc được một tuổi.”
Khưu Thiên không khỏi phì cười.
Hạ Nam Quân nhìn cậu cười một lúc rồi bỗng đứng dậy, rướn người qua nửa chiếc đảo bếp, hôn nhẹ lên khóe môi cậu.
“Nếu không vui thì cậu cứ nghỉ đi.” Hạ Nam Quân nghiêm túc nói, “Hoa cúc của cậu mình chịu trách nhiệm được.”
Khưu Thiên có chút cạn lời, nghĩ thầm: Cậu lãng mạn được mà cũng giỏi phá hoại bầu không khí quá đấy!
Ngoài chuyện công việc thì dạo gần đây hai người họ nhắc tới lễ tốt nghiệp ở trường khá nhiều.
“Tầm kết thúc kỳ thực tập là sẽ nhận bằng tốt nghiệp.” Khưu Thiên cảm thán: “Thời gian trôi nhanh ghê.”
Hạ Nam Quân hỏi: “Tình hình việc làm của hai cậu bạn kia của cậu như nào rồi?”
Khưu Thiên: “Cao Dương đã được nhận vào nhà máy T trong đợt tuyển dụng tại trường. Mạc Đồ Đồ thì chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh.” Cậu ngừng lại một chút, không nhịn được hỏi, “Lễ tốt nghiệp của hai đứa mình chắc là tổ chức riêng nhỉ?”
Hạ Nam Quân nhướn mày: “Phân viện Nghệ thuật tổ chức lễ bên khu Nam của trường còn Khoa Kỹ thuật thì bên khu Bắc.” Rồi hắn nói tiếp, “Có điều lúc chụp ảnh tập thể thì hẳn là hai bên đều sẽ ra sân tập.”
Khưu Thiên không khỏi nhíu mày, đau lòng nói: “Như thế có hơi tàn nhẫn nhỉ…?”
Hạ Nam Quân ban đầu không hiểu, cứ nghĩ Khưu Thiên đang buồn vì không thể chụp ảnh tốt nghiệp chung với mình. Hắn đang tính an ủi thì lại nghe thấy Khưu Thiên cho ra một phát biểu đậm chất trai thẳng: “Ngoại hình chênh lệch quá lớn. Nhỡ không cẩn thận lọt chung cùng một khung hình thì có lẽ thợ chụp ảnh sẽ không chụp bên khoa bọn mình vào hình đâu nhỉ?”