Với một cậu trai Kỹ thuật ít trải nghiệm cuộc sống đến mức tóc còn chưa từng nhuộm, kỷ niệm trang điểm gần nhất chắc là hồi mẫu giáo hát đồng ca, giáo viên dùng son chấm một chấm đỏ lên giữa trán cậu. Hai mươi năm qua, Khưu Thiên sống rất giản dị, điều khác thường duy nhất ở cậu có lẽ là lỗ bấm ở hai bên tai.
Hạ Nam Quân sờ xong lông mày của cậu thì lại nhìn vào mắt cậu. Hốc mắt của Khưu Thiên rất sâu, khiến đôi con ngươi trở nên đen hơn so với người khác, tạo cảm giác giống cún con, vì mắt to nên lúc nào cũng long lanh.
Hai người nhìn nhau một lúc thì Khưu Thiên thấy có chút mất tự nhiên, bèn lấy khăn lau nửa mặt phía trên. Hạ Nam Quân chờ cậu tẩy trang xong thì bảo: “Tôi đói rồi.”
Khưu Thiên bèn kêu: “Cậu tự gọi đồ về đi.”
Trông hai người lại như thể chuẩn bị cãi nhau vậy.
“Cậu chẳng mời tôi lấy một bữa.” Hạ Nam Quân phàn nàn.
Khưu Thiên bảo: “Cậu gọi đồ dưới 200 tệ thì tôi mời.”
Hạ Nam Quân nhìn cậu bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Cậu có cần bủn xỉn tới vậy không? Tôi đã gần như không thu tiền ở trọ của cậu rồi, cậu còn dùng tiền làm gì nữa?” Hắn nghĩ thử, mặt mũi lại cau có, hằm hè hỏi, “Không phải cậu đang quen ai đấy chứ?”
Khưu Thiên cũng không hiểu hắn đang nghĩ lung tung cái gì, tức tối đáp: “Nhà tôi có mình mẹ với bà nội, không tiết kiệm thì sống kiểu gì? Hơn nữa,” Khưu Thiên ngừng lại một chút rồi nói tiếp với giọng điệu bướng bỉnh, không chịu thua, “Tôi quen ai thật thì làm sao? Ảnh hưởng cậu à?”
Lúc nói xong, thật ra Khưu Thiên cũng không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì cả. Cậu là vậy đấy, cứ cãi cọ với Hạ Nam Quân là không thể để thua. Ngay cả lần trước cướp lạc cũng phải chiếm phần hơn, hay như hồi cấp Ba, vì để thể hiện mình không dưới cơ mà Khưu Thiên đã gọi Hạ Nam Quân là “Đậu Đỏ” trước mặt đám đàn em của hắn.
Nhưng tình hình hiện tại hiển nhiên không đơn giản như chuyện gọi biệt danh trước đây.
Hạ Nam Quân giống như nghe thấy lại giống như không nghe thấy. Mặt hắn lạnh tanh, nhìn chòng chọc Khưu Thiên rồi hỏi: “Cậu nói gì? Nói lại tôi nghe.”
Khưu Thiên mở miệng, cổ họng giống như bị thứ gì mắc ngang.
Hạ Nam Quân tiến vài bước lại phía cậu. Lúc trước không nhận ra, giờ mới thấy hắn quả thực cao hơn cậu một chút, ánh mắt khi nhìn xuống mang một chút gì đó lạnh lẽo.
Khưu Thiên hơi chuyển tầm mắt nhưng ngay giây tiếp theo đã cảm thấy cổ bị siết lại. Hạ Nam Quân dùng một tay tóm lấy, ép cậu quay mặt qua. Hắn bóp cằm dưới của cậu, chiếc nhẫn trên tay cấn lên da mặt cậu có chút đau.
“Cậu qua lại với ai? Nam hay nữ? Tên gì? Khoa nào? Năm mấy?” Hạ Nam Quân hỏi liền một mạch không đứt hơi. Hắn có phần không khống chế được cơn giận của mình, lắc lắc cằm Khưu Thiên, ép hỏi, “Hôm nay cậu phải nói rõ ràng cho tôi.”
Khưu Thiên: “………”