Mãi đến khi hai người cùng đứng trước một chiếc thang máy, Khưu Thiên mới ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc.
Cậu nhìn Hạ Bắc Thành tròng trọc đầy nghi ngờ, suy nghĩ không biết có nên báo công an không.
Ánh mắt đối phương khi nhìn cậu cũng rất bất ổn, giọng điệu thì như thẩm vấn phạm nhân: “Cậu ở đây à?”
Khưu Thiên đề phòng, đáp: “Liên quan gì tới anh? Chỗ này là chung cư cho thuê ngoài khuôn viên trường mà?”
Hạ Bắc Thành khá là tự tin: “Phải, em trai tôi ở đây.”
Khưu Thiên cười nhếch mép, bảo: “Ai biết là em trai thật hay em trai giả.”
Hạ Bắc Thành có lẽ chưa từng bị ai nói thẳng mặt như thế nên trông rất tức tối. Anh chỉ tay về phía Khưu Thiên, cứ “Cậu… cậu…” mãi. Sau đó, như thể đột nhiên nhớ ra chuyện gì, anh lấy điện thoại ra gọi.
Trong quá trình gọi đầu bên kia còn cúp máy của anh ta một lần, Khưu Thiên trông anh ta mà thấy buồn cười.
Có lẽ cảm thấy hơi mất mặt nên Hạ Bắc Thành đưa điện thoại lại gần rồi lấy tay che miệng: “Sao em lại cúp máy của anh?!”
Không rõ đầu bên kia đã nói gì.
Hạ Bắc Thành bắt đầu mách tội: “Anh gặp phải một người rất khả nghi dưới chung cư hai đứa!”
“…”
Hạ Bắc Thành: “Lúc ở siêu thị cậu ta cứ luôn cướp đồ của anh, tới cuối ngay cả hộp Shiroi Koibito cũng không để cho anh!”
Khưu Thiên đứng bên cạnh cảm thấy cạn lời, nghĩ thầm: Shiroi Koibito là trọng tâm vấn đề sao?!
Hạ Bắc Thành nói tiếp: “Anh trai biết em thích Shiroi Koibito mà, nhẽ nào mua cho em lại là sai? Em nói gì cơ… Bạn trai em sẽ mua cho em?” Anh vô thức liếc mắt nhìn Khưu Thiên. Đối phương đang xách chiếc túi đựng trong suốt bảo vệ môi trường của siêu thị, vừa hay có thể nhìn thấy hộp Shiroi Koibito bên trong.
Đó là hộp bánh anh không cướp được. Hạ Bắc Thành vẫn còn nhờ lúc ấy Khưu Thiên đã bảo là mua cho bạn trai.
Khưu Thiên: “…”
Hạ Bắc Thành: “…”
Khưu Thiên hít sâu một hơi. Cậu suy nghĩ một chốc, sau rồi vẫn thận trọng hỏi: “Công chúa Bạch Tuyết?”
Hạ Bắc Thành: “…?”
Hạ Nam Quân chưa tan học nên Khưu Thiên bèn mở cửa để Hạ Bắc Thành vào nhà trước. Hai người họ giờ có chút gượng gạo, không biết nên bắt chuyện như nào.
Mà quan trọng là hai người mua quá nhiều đồ ở siêu thị, mọi thứ đều có hai phần, ăn vài ba ngày cũng không hết được.
Khưu Thiên lấy thịt bắp bò ra. Hạ Bắc Thành đứng bên cạnh chen miệng: “Phần của tôi ngon hơn nhỉ?”
Khưu Thiên nhìn anh, thản nhiên đáp: “Đó là do em nhường anh.”
Hạ Bắc Thành: “…”
Anh có chút chưng hửng, lên giọng dạy bảo theo bản năng: “Thanh niên đứng có hiếu thắng như vậy.”
Lần này Khưu Thiên không nói lại nữa nhưng trong lòng thầm nghĩ: Hèn chi rõ ràng chỉ kém 12 tuổi mà hai năm là một thế hệ nhưng Hạ Nam Quân lại cảm thấy mình với ông trai này cách nhau đủ trọn sáu thế hệ.
Hạ Bắc Thành không biết nấu nướng. Anh tự nhận bản thân là doanh nhân ưu tú, trông bộ dạng thì là người rất hay soi mói.
Khưu Thiên cũng chẳng muốn có mâu thuẫn với anh. Kết quả, lúc cậu đang làm lẩu bò, Hạ Bắc Thành đã không nhịn được mà tự tới hít hà mùi thơm trước.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Hạ Bắc Thành giả vờ húng hắng rồi ra vẻ bậc bề trên.
“Bình thường trong hai đứa ai hay nấu nướng hơn?” Anh hỏi.
Khưu Thiên trả lời thẳng thắn: “Về cơ bản thì đều là em nấu.”
Hạ Nam Quân có vẻ rất hài lòng: “Thế nó làm gì?”
Khưu Thiên do dự một lúc rồi đáp: “Cậu ấy phụ trách tiền phòng là chính.”
Hạ Bắc Thành gật đầu: “Nuôi gia đình là chuyện đàn ông nên làm.”
Khưu Thiên nếm thử canh, nói xuôi theo lời anh: “Nhưng em cũng có đi làm.”
Hạ Bắc Thành nghẹn họng. Anh nhíu mày, dường như không tin: “Nó để cậu đi làm á?”
“Nếu không thì sao?” Khưu Thiên cảm thấy khó hiểu, “Nuôi nhốt em trong nhà như chim hoàng yến sao?”
Hạ Bắc Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt Khưu Thiên một lúc rồi rất thành thực mà lắc đầu, nói với giọng đầy tiếc nuối: “Dù nhìn thế nào thì chim hoàng yến cũng không phải cậu.”
Khưu Thiên: “…?”