“Chị không sao chứ?” - Hạ Lê đặt phần ăn xuống bàn rồi lo lắng nhìn Bảo Vy hỏi thăm.
Pierre đứng gần đó cũng sốt ruột cầm tay Bảo Vy lên quan sát. Đoạn anh lại nói: “Tay em bỏng hết rồi, để anh đi lấy thuốc.”
Không thấy Bảo Vy nói hay có phản ứng gì, anh lại ân cần hỏi: “Em có thấy không khỏe chỗ nào nữa không?”
Bàn tay ấm áp của anh đặt lên trán cô, ánh mắt lộ rõ sự quan tâm nhưng Bảo Vy vẫn trơ ra như tượng. Tim cô bất giác đập mạnh một cách khó hiểu.
Pierre thấy vậy đỡ cô ngồi xuống rồi mắng yêu cô vài câu: “Tối qua đã nói em về sớm, em lại cứ muốn đi chơi nữa. Nhìn xem, em ốm thành ra như thế này rồi nè.”
Pierre nhẹ nhíu mày rồi quay đi lấy thuốc. Tim của Bảo Vy vẫn đập rất nhanh, từng cơn từng cơn hồi hộp dâng lên liên hồi như cảm nhận được điều không hay. Ngay lúc ấy điện thoại của cô liền réo lên. Đó là điện thoại của phòng cấp cứu gọi đến. Bảo Vy nghe xong điện thoại liền nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực nhà ăn, bữa cơm trưa rơi dưới sàn vẫn nằm đó. Bỏ dở.
Cùng lúc ấy, Hạ Lê cũng nhận được điện thoại cho nên cô cũng bỏ dở bữa ăn mà chạy theo Bảo Vy.
Vừa bước chân vào phòng cấp cứu đã có y tá ra báo cáo tình hình với Bảo Vy: “Bác sĩ Phương, bệnh nhân bị tai nạn xe ôtô khá nặng. Chiế´c xe đâm vào thanh chắn trên đường cao tốc ở sườn núi phía Tây ngoại ô Los Angeles. Nửa thân xe đã lao xuống vách núi dựng đứng. Bệnh nhân bị cành cây to đâm vào phần ngực trái. Qua chẩn đoán sơ bộ tình hình thì vị trí thương tổn nặng nhất nằm trên mạn sườn trái và phía dưới tim dẫn đến mất máu quá nhiều gây hôn mê. Những vết thương khác đều bình thường. Đây là hồ sơ của bác sĩ khoa cấp cứu mời chị xem qua.
Bảo Vy nhanh chân rảo bước vào bên trong, vừa đi cô vừa nghe y tá báo cáo tình hình và giở hồ sơ bệnh án ra xem. Đập vào mắt cô là tên của bệnh nhân. Ba chữ Phan Ưng Túc khiến tim cô ngừng đập, toàn thân xây xẩm mặt mày. Thì ra điều cô khiến bồn chồn cả ngày hôm nay là vì hắn.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao hắn lại ra nông nổi này?” - Bảo Vy bắt đầu hoang mang nhưng cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ tức khắc kéo cửa rèm buồng cấp cứu để xác minh thân thế bệnh nhân.
“Không sai. Thực sự là hắn rồi.” - Nghĩ đến đây chân Bảo Vy liền run rẩy. Mặt đất dưới chân như quay cuồng. Cô đưa mắt nhìn Ưng Túc. Toàn thân anh đầy máu nằm bất động trên giường, nhịp tim đập rất chậm, huyết áp cũng xuống thấp. Cánh mũi chuyển động rất khẽ trong máy thở oxy. Bất giác Bảo Vy lo sợ, lo sợ bản thân mình không cứu nổi anh thì sẽ thế nào? Nếu Ưng Túc chết đi, cô sẽ cảm thấy thế nào? Một màn trống rỗng tuyệt vọng và đau lòng hiện ra trướ´c mắt cô. Nhưng ngay lập tức, cô liền lấ´y lại tinh thần. Cô cầm bàn tay lạnh ngắt của anh, siết chặt truyền cho anh ý nghĩ mãnh liệt của cô: “Ưng Túc, dù thế nào tôi cũng không để anh chết. Anh còn nợ tôi rất nhiều thứ. Tôi bắt anh phải sống để trả cho tôi. Anh có nghe không? Phải sống, phải sống. Không được rời bỏ tôi mà đi sớm như vậy. Không được. Không được.”
Ngay lúc này trợ lý Lương Giang và ba mẹ Ưng Túc cũng vừa vào tới nơi. Nhìn thấy Bảo Vy, nét mặt họ cũng giãn ra. Lương Giang kéo tay Hạ Lê ra một góc hỏi nhỏ: “Tình hình sếp anh thế nào rồi?”
Hạ Lê lí nhí nói: “Em đọc qua báo cáo chẩn đoán sơ bộ thì thấy tình hình không khả quan lắn. Sống được thì mới là kỳ tích.”
Lương Giang hai mắt trắng sát, sửng sờ nhìn Hạ Lê. Lời cô nói khiến anh đứng chết trân, bất động. Đầu liên tục lắc để phủ nhận sự thật mình nghe thấy: “Không, không thể nào. Sếp của anh rất khỏe mạnh, anh ấy còn trẻ. Sao có thể như vậy?”
Hạ Lê thở dài trấn an anh: “Lương Giang à, tai nạn trên đường cao tốc giống như vậy thì dù là voi, hùm hổ báo cũng không sống nổi chứ nói gì người khỏe hay yếu.”
Lương Giang lúc này gương mặt đã méo xệch, anh cầm tay Hạ Lê van xin: “Hạ Lê, anh xin em. Bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu cho được sếp của anh. Anh ấy là người tốt nhất trên thế giới này. Tuy ngày thường anh ấy hay mắng chửi đấm đá´ anh nhưng cái gì anh ấy cũng nghĩ cho anh. Nếu không có anh ấy, anh đã sớm chết đói ngoài đường. Hạ Lê anh cầu xin em hãy cứu anh ấy đi. Anh xin dập đầu với em.”