Bảo Hân liền vui vẻ đưa bàn tay lên trước mặt anh hỏi: “Nhẫn kim cương nào đẹp hơn nhẫn cưới anh tặng em đây?”
Phan Lục Kha véo má cô rồi cười nói: “Nói nghe hay lắm đó. Anh đưa em đến công ty của Hoàng Thiên chỗ của Hoàng tổng tài, em không thích nhẫn thì mua dây chuyền, hoa tay, vòng. Thích mua gì thì mua.”
Bảo Hân tươi cười nhìn anh rồi liên tục nói cám ơn anh, nhưng cô lại nói: “Em cũng không thường đeo mấy cái đó, mua cũng chỉ lãng phí. Hay là anh chỉ cần về sớm đưa em ra ngoài ăn tối, đi dạo xem phim như những cặp đôi khác là được rồi.”
Phan Lục Kha đưa tay ve vuốt người cô rồi gật đầu nói: “Sau khi mua nữ trang xong sẽ đưa em đi làm chuyện em thích.”
Hai mắt Bảo Hân liền sáng lên, cô đưa tay vuốt nhẹ mặt anh rồi phấn khởi nói: “Cám ơn chồng yêu.”
(*) dẻ sườn: Trong Kinh Thánh Cựu Ước có nói rằng : Khi Thượng Đế tạo ra loài người, Ngài đã phán rằng: hãy làm nên loài người như hình ta và theo tượng ta, đặng quản trị loài cá biển, loài chim trời, loài súc vật, loài côn trùng bò trên mặt đất và khắp cả đất. Đức Chúa Trời dựng nên loài người như hình Ngài và đặt tên là Adam. Sau đó Ngài đấy đất nắn nên các loài thú đồng, các loài trời rồi dẫn đến trước mặt cho Adam đặt tên, nhưng về phần Adam thì chẳng có ai giúp đỡ. Chàng buồn bã và mệt mỏi, cho nên Thượng Đế phán rằng: Loài người một mình thì không tốt, ta sẽ làm nên một kẻ giúp đỡ giống như nó.
Ngài làm cho Adam ngủ mê rồi lấy cái một cái xương sườn của Adam lấp thịt vào tạo nên một người nữ đưa đến chỗ Adam. Adam nói rằng: Người này là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi mà ra. Người này bởi tôi mà có cho nên tôi và người này sẽ dính díu cùng nhau làm nên một thịt.
....
Thứ sáu tuần sau, đúng như hẹn, Phan Lục Kha về khá sớm để đưa Bảo Hân đi mua sắm và ăn tối. Đây là lần đầu tiên từ khi qua Mĩ, Phan Lục Kha đưa Bảo Hân đi chơi riêng cho nên cô rất phấn khích và chăm chút cho bản thân, đến nỗi khi Phan Lục Kha nhìn thấy cô thì phải trế mắt lên nhìn. Anh tiến lại gần, giữ eo cô rồi nhìn ngắm kỹ càng, sau đó trầm trồ: “Vợ của anh thật là quá xinh đẹp làm anh không dám đưa em ra ngoài.”
Bảo Hân không hiểu liền hỏi lại: “Vì sao?”
Phan Lục Kha cười cười rồi tự nhiên đáp: “Vì sợ người ta nhìn.”
Bảo Hân biết hắn lại chế giễu mình thì liền bĩu môi trách hắn: “Chỉ giỏi nịnh nọt.”
Bình thường Phan Lục Kha ít khi tự lái xe, nhưng vì đưa vợ đi chơi cho nên anh tự mình cầm lái. Chiếc xe bon bon đều đều trên các giao lộ rộng lớn sa hoa của thành phố Los Angeles hoa lệ. Trời đã về chiều, những ngọn đèn cũng bắt đầu thi nhau tỏa sáng. Bảo Hân ngồi cạnh anh, mải miết kể cho anh nghe về phòng khám Đông Y mới mở của mình. Hôm khai trương phòng khám, Bảo Hân quyết không để Phan Lục Kha đến bởi vì cô sợ người quanh đó sẽ nói cô có đại gia đứng phía sau chống lưng này nọ nên buổi lễ khai trương chỉ đơn giản là buổi lễ kéo tấm vải điều trên bảng hiệu và làm mâm cơm cúng trời đất mà thôi.
Vậy mà hắn cũng không chịu để cô yên ổn khai trương, nhất định phải thuê cả một đội lân đến China Town làm om sòm lên. Chưa kể còn cho người đem một lẳng hoa có tên tập đoàn của hắn đến tặng cho phòng khám của cô. Bảo Hân lúc đó đúng là rất bất ngờ cũng có phần vui vẻ vì được chồng quan tâm nhưng sau đó thì cô phải đi trả lời mỏi miệng cho những câu hỏi như là: “Làm sao mà chị quen được tập đoàn này?, hay là “Tại sao phòng khám nhỏ của chúng ta lại được tập đoàn lớn nhìn tới?” ...
Còn Phan Lục Kha luôn không hiểu vì sao Bảo Hân cứ giấu việc anh là chồng của cô cho nên có vẻ giận dỗi hỏi cô rằng: “Có phải vì anh lớn tuổi hơn em nên em ngại đi cùng anh phải không?”
Bảo Hân lúc đấy chỉ cắn môi lắc đầu, không đáp nhưng Phan Lục Kha cứ suy diễn đủ kiểu. Cuối cùng túng quá cô liền nói: “Bởi vì anh giàu quá nên em ngại.”
Phan Lục Kha nghe xong liền phì cười. Anh cũng đầu hàng cô gái nhỏ của mình về độ ngây thơ. Anh lắc đầu, cười cười rồi bắt đầu giải thích cho cô hiểu: “Hân, em phải biết rằng chúng ta đã cưới nhau thì không có chuyện anh giàu hay em giàu. Hai chúng ta là một thể, giàu có hay nghèo khổ đều không thể thay đổi được mối quan hệ của mình. Anh có mặt mạnh của anh, em có mặt mạnh của em. Chúng ta cùng nhau nắm tay bước đi trên một con đường đến tương lai. Em giấu chuyện em là vợ của anh được một vài lần cũng không giấu được suốt đời. Vậy tại sao em lại phải làm khó mình?”
Bảo Hân nghe thấy hắn giải thích cũng rất có lý. Nhưng mà, cô vẫn không thể thoải mái làm theo lời hắn được. Giữa cô và hắn nhìn vào là biết ngay câu chuyện “kiều nữ và đại gia” rồi. Cái nhìn của thiên hạ thực sự cũng rất đáng sợ.