Ba mẹ cô nghe xong cũng bớt hoang man. Họ như hiểu thêm được tình hình của con mình. Mẹ Iris cầm tay Pierre, hạ giọng tỏ bày: “Pierre à, mẹ chỉ có duy nhất một đứa con gái này thôi. Đến giờ phút này thì mẹ chỉ còn biết trông cậy vào con. Những việc về chuyên môn y học mẹ thật sự không hiểu. Cho nên mong con hãy chỉ rõ cho chúng ta biết, chúng ta phải làm sao để nhặt lại đủ ký ức cho Iris.”
Pierre nhìn vẻ mặt lo lắng hoài nghi của Iris rồi cố nén tiếng thở dài nhìn sang ba mẹ Iris, từ tốn nói: “Mọi người chỉ cần đừng gây sức ép buộc cô ấy phải nhớ hay chấp nhận mọi thứ ngay là được. Cứ từ từ nói cho cô ấy hiểu và làm quen lại với cuộc sống của chính mình. Cố gắng khơi gợi lại những kỷ niệm vui vẻ lúc nhỏ để cô ấy được vui.”
“Kỷ niệm lúc nhỏ sao?” - Mẹ Iris hỏi Pierre nhưng cũng là tự hỏi chính mình.
Ba Iris lúc này liền nhắm mắt thở dài xót xa nghĩ: “Kỷ niệm lúc nhỏ của Iris có lẽ đã không có hình ảnh của ông. Tuổi thơ của con bé đã hứng chịu nhiều chuyện không vui khi phải chứng kiến cảnh ba mẹ ly hôn. Những điều này là hối tiếc lớn trong lòng ông mà đến nay ông cũng không muốn khơi gợi lại nữa.”
Sau ngày hôm đó, ba mẹ của Pierre cuối cùng cũng đã đến Los Angeles. Họ nghỉ tại một khách sạn gần khu nhà của Pierre để thuận tiện sang thăm anh và Iris. Mặc dù Iris chưa xuất viện nhưng ba mẹ của anh vẫn một mực muốn vào thăm cô ngay khi vừa bước xuống máy bay.
Ba mẹ anh đều là những giáo sư hàng đầu về khoa thần kinh cho nên họ có rất nhiều cách giúp Iris hòa nhập lại với cuộc sống của chính cô. Họ thường xuyên trò chuyện, đưa Iris xuống sân đi dạo, cho cô xem những bộ phim vui vẻ.
Mặc dù Iris mặc cảm về gương mặt và những vết sẹo trên đầu nên từ chối ra ngoài nhưng ba mẹ của Pierre vẫn nghĩ cách giúp cô tự tin hơn. Họ mang tóc giả và mắt kính đến cho cô và cũng không ngớt lời cổ vũ cho sự can đảm của cô.
Những ngày cuối thu tuy trời se lạnh nhưng được ở cạnh hai người già tử tế và hết lòng yêu thương mình như ba mẹ Pierre thì Iris cũng cảm thấy đỡ sợ hãi và hoài nghi về thế giới xung quanh cô. Dần dần cô tin tưởng rằng cô là Iris và Pierre là chồng của cô. Tuy nhiên để gọi là có thể chấp nhận được việc mình từng sống như vợ chồng cùng với một người đàn ông mà mình không nhớ nổi thì quả thật quá khó với Iris lúc này.
Ba mẹ của Iris cũng ngày ngày đều đặn gác bớt công việc của mình lại để đến thăm cô. Đối với cô, họ không khác những người xa lạ là mấy nhưng thấy họ hết lòng quan tâm mình thì cô cũng ghi nhận tấm lòng của họ.
Có một ngày, mẹ của Iris mang vào viện một quyển album chứa hình lúc nhỏ của cô. Bà cho cô xem lại từng bước trưởng thành của cô. Nói cho cô biết quá trình leo lên đỉnh cao danh vọng của cô đã gian nan như thế nào và gặp phải những chuyện gì. Tuyệt nhiên bà không nhắc gì về Amanda với cô.
Iris cũng không biết đến sự tồn tại của người “nanny” mà mình thương yêu suốt thời gian dài cho nên cũng không hỏi tới. Cô chỉ lắng nghe những lời mẹ cô nói giống như nghe câu chuyện của người khác. Hoàn toàn không xúc động hay tò mò thêm gì.
Bà Laura nhìn thấy cô như vậy thì rất chán chường nhưng nhớ lời của Pierre nên bà cũng không dám thúc ép cô nhớ lại chuyện gì. Tất cả chỉ là kiên nhẫn gợi mở ký ức trong đầu cô mà thôi.
Biết tin Iris tỉnh dậy, David lộ vẻ vui sướng ra mặt nhưng xin hoài mà ba không cho cậu vào thăm. Cho đến khi được ba đồng ý cho vào bệnh viện thăm mẹ, cậu bé đã vui đến mức hí hửng tung tăng vừa đi vừa nhảy từ hành lang đến cổng phòng bệnh. Lúc vừa bước vào phòng nhìn thấy gương mặt đầy vết và cái đều trọc lóc của Iris, cậu bé hơi khựng lại nhưng không hề tỏ vẻ sợ cô. Cậu bé từng bước chậm chạp tiến lại phía giường bệnh rồi bỗng không hiểu điều gì làm động lực khiến cậuchạy thật nhanh ùa vào lòng cô rối rít gọi mẹ.
Iris hoảng hốt nhìn Pierre hỏi: “Đây là con của tôi sao?”
Pierre khẽ gật đầu. Iris tin tưởng anh nên cũng tin David là con của mình mặc dù nhìn cậu bé không có nét giống cô nhưng cô vẫn mỉm cười lấy tay chạm vào gương mặt của nhỏ đáng yêu của cậu, khẽ gọi: “Con trai.”
David nghe Pierre nói mẹ cậu đã quên đi rất nhiều chuyện trước đây cho nên khi nghe Iris gọi cậu là “con trai” thì cậu bé vui sướng lắm. Cậu ôm chầm lấy eo của cô mà than rằng: “Con chỉ sợ mẹ không nhận ra con. Con sợ mẹ quên con và xua đuổi con.”
Iris nghe đứa bé khóc đấn phát tội thì cũng mủi lòng, cúi đầu âu yếm nhìn cậu khẽ nói: “Thực sự mẹ không nhớ ra con nhưng con đáng yêu như vậy thì sao mẹ nỡ xua đuổi con đi.”
Pierre lúc này cũng mỉm cười tiến lại gần Iris và David, anh cầm tay cô, nhẹ nhàng hôn rồi yêu thương nói: “Sức khỏe của em đến hôm nay cũng khá hơn rồi. Trưa mai anh sẽ ký giấy cho em xuất viện. Chúng ta về nhà cho thoải mái.”
Iris ngây người nhìn Pierre, miệng cô lẩm bẩm lại lời anh: “Về nhà sao?”
Pierre đưa tay chạm vào má của Iris, cô liền co người rụt lại né tránh ngay khiến bàn tay Pierre lơ lửng trong không trung một lúc rồi anh tự rút tay về.
Pierre hơi sượng trước sự xa cách của Iris cho nên lạnh lùng đáp: “Bệnh viện không thể ở lâu, em phải về nhà để nhường phòng cho những bệnh nhân khác.”
Iris nhất thời không nhớ cô là ai cho nên Pierre nói gì cô cũng không dám cãi. Tất cả mọi người đều nói Pierre là chồng cô. Họ còn cho cô xem hình giấy chứng nhận kết hôn, cả con cũng đã có rồi thì còn trốn tránh cách nào được. Mặc dù không biết khi về nhà mà anh ta nói sẽ như thế nào nhưng cô cũng phải liều mình lao vào. Vì ngoài việc sống cùng Pierre ra cô cũng không còn cách nào khác.
Đêm đó, Iris cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được. Cô cố gắng nhớ lại những chuyện giữa cô và Pierre nhưng không thể nhớ ra vì sao cô lại yêu anh rồi cưới anh.
“Không phải chứ? Mình và anh ta cách xa tuổi của nhau như vậy thì lý do gì mình lại chịu ở cùng anh ta?”
“Nhưng mà ai cũng nói mình và anh ta là vợ chồng. Vợ chồng... có nghĩa là ngủ cùng... Á... không chịu đâu.”
Cả đêm Iris cứ thao thức nghĩ cách xem làm sao trốn được việc ngủ cùng với Pierre nhưng nghĩ mãi vẫn không ra được lý do từ chối. Bất giác cô nhìn vào cửa sổ bằng kính trước mắt mình. Tuy hình ảnh gương mặt cô không lộ rõ nhưng qua cái bóng trong tấm gương cũng đủ khiến cô kinh hãi. Đôi mắt to tròn của cô ngày nào nay bị một vết sẹo làm xệ mi khiến cô ứa lệ. Iris đã từng xem qua hình của mình trong quyển album mà bà Laura mang đến. Cô không dám tin đó chính là mình, càng không dám tin hiện nay mình lại mang gương mặt như vậy. Nghĩ đến đây Iris thút thít khóc. Cô biết đàn ông đều háo sắc và chắc là khi xưa Pierre yêu và cưới cô cũng vì nhan sắc của cô. Bây giờ cô xấu như vậy thì ai lại thèm mà nầm đây nghĩ đến chuyện làm sao để trốn ngủ chung với anh ta.
Iris lấy tay đánh đánh đầu, tự than thầm: “Tỉnh lại đi. Anh ta cưu mang mày là vì trách nhiệm thôi. Chứ chắc gì anh ta đã cho một đứa xấu kinh dị như mày ngủ cùng mà nằm đây lo lắng.”
Iris tủi thân một lúc rồi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.
\-\-\-
(các bạn đang đọc truyện tại Mangatoon. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)