Nay đến ngày xuất viện, Pierre phải bỏ công ra gom đóng quà đó mang về nhà nên anh phải tranh thủ xuống phòng bệnh của cô để sắp xếp mọi thứ. Lúc anh bước vào trong thì đã thấy ba mẹ Iris giúp cô thu dọn đồ đạc.
“Lạy Chúa! Họ không cãi nhau nữa. Mấy hôm nay khá hòa thuận sắm vai ba mẹ tốt trước mặt đứa con gái đáng thương của mình. Có lẽ họ cũng muốn tạo lại ký ức tốt đẹp về gia đình êm ấm cho Iris nên chịu khó nhường nhịn nhau.” - Pierre nghĩ thầm rồi bước vào phòng lễ phép chào ba mẹ của Iris.
Tuy mẹ của cô luôn muốn đón cô về biệt thự của mình nhưng bà lại sợ không có thời gian chăm sóc cho cô. Ở với Pierre, ít nhất còn có ba mẹ anh chăm nom trò chuyện với cô những khi anh vắng nhà. Với lại, cả hai người họ đều là bác sĩ khoa thần kinh giàu kinh nghiệm cho nên họ sẽ biết cách giúp Iris mau chóng bình phục. Nghĩ vậy cho nên bà cũng vui vẻ cho Pierre đón Iris về căn hộ của mình.
Ba của cô thì lại càng không có ý kiến gì. Bản thân ông cũng vợ con đùm đề, mấy thuở mới có dịp chăm sóc cho cô. Hơn nữa ông cũng không có quyền bắt ép cô cho nên đành theo sắp xếp của bà Laura.
Lúc Iris bước vào căn hộ của Pierre, cô cứ đứng thẫn người ở phía ngạch. Cô nhìn quanh và ráng nhớ lại mọi chuyện. Cô nhìn thấy hình của cô và David treo trên tường. Cô lại nhìn thấy hình của Pierre và cô ở kế bên. Tự nhiên trong lòng thấy cũng ấm áp lắm. Hóa ra đây thật sự là ngôi nhà của mình.
Ba mẹ của Pierre đang chuẩn bị thức ăn trong bếp nhưng nghe thấy tiếng động ở cửa liền biết cô đã về. Hai người họ vui vẻ cầm tay cô kéo vào trong nhà. Iris cũng rất vui khi nhìn thấy họ cho nên cũng thuận theo mà đi cùng.
Mùi bánh mì bơ tỏi thơm lừng, còn có món súp phô mai đang đun sình sịt trên bếp. Trong lò nướng còn có một khay bánh croisant cuộn xúc xích đang kêu tanh tách chuẩn bị ăn được. Iris ngửi thấy mùi đồ ăn thì liền cảm thấy đói bụng. Mẹ của Pierre nói với cô rằng đây đầu là món ăn trưa trứ danh của người Pháp và bà mong cô nếm thử.
Đối với người mẹ chồng này, Iris cảm thấy rất thân thuộc, cô không ngần ngại liền đón lấy chén súp phô mai từ tay bà rồi ăn thử một ngụm. Hương vị thơm lừng của bơ, hành boa-rô và các loại rau củ ngon ngọt quyện vào nhau khiến Iris ngất ngây từ ngụm đầu tiên.
Cô hào hứng vui vẻ khen: “Thật là quá ngon rồi!”
Ba của Pierre thấy Iris vui vẻ thì liền nói: “Ăn thêm đi con dâu.”
Gương mặt ba của Pierre rất hiền từ, ông có vầng trán cao và đôi mắt màu olive sáng. Giọng nói của ông lúc nào cũng trầm tĩnh và gần gũi khiến Iris cảm thấy rất thân quen. Còn mẹ của Pierre là một người phụ nữ có học thức và đức độ. Bà là mẫu phụ nữ tri thức đúng nghĩa của thế hệ vàng nước Pháp. Không chỉ thế bà còn rất đảm đang và tháo vát. Mặc dù bản thân cô không biết rằng trước đây cô chưa từng gặp họ. Có quá nhiều chuyện trong vài ngày không sao kể hết được. Ký ức cứ như từng mảnh vỡ nhỏ vụn phải kiên trì lắp ghép chúng lại với nhau mới có thể hoàn chỉnh được. Pierre cũng không vội, anh từ tốn dùng bữa trưa cùng ba mẹ mình và Iris. Chốc chốc lại ngắm nhìn khuôn mặt của cô. Tuy cô không còn mang vẻ đẹp của khuôn mặt trước đây nhưng nét hiều dịu trong ánh mắt và nụ cười của cô không thể nào mất đi được.
Chiều hôm ấy, sau khi David tan học thì được ông bà nội đưa đi ăn ở nhà hàng và đến khu mua sắm chọn quà Giáng Sinh. Iris vì gương mặt và cái đầu trọc của mình mà không muốn đi ra ngoài. Mặc dù David hết mực năn nỉ và nói rằng: “Mẹ có thể đội tóc giả và đeo kính mát.”
Nhưng Iris vẫn không chịu đi cùng. Cô cảm thấy sức khỏe của mình vẫn không thích hợp đến nơi đông đúc cho nên quyết định ở nhà đi ngủ sớm. Dù sao hôm nay cũng là đêm đầu tiên cô ngủ ở nơi gọi là nhà. Vì Iris không đi nên Pierre cũng ở nhà với cô. Căn nhà chỉ có hai người khiến Iris càng thêm hồi hộp.
....
Tối nay chuyện gì xảy ra, xin mời các bạn theo dõi tiếp chương sau nhé! ^_*