Sau khi Tống Nhiên bị đưa đi, Dương Mạn Văn mặc kệ sự ngăn cản của con trai liền bắt taxi lao đến bệnh viện nơi Chu Giai Tuệ đang dưỡng thương. Bà lập tức chạy đến phòng bệnh của Chu Giai Tuệ, quả nhiên thấy Tống Viễn Minh đang tỉ mỉ đút cháo cho cô ta, bà điên cuồng lao vào túm lấy cổ áo ông ta, khóc lóc vừa đánh vừa chửi:
- Tống Viễn Minh cái loại khốn nạn nhà ông!! Sao ông có thể nỡ lòng nào đối xử như thế với Tiểu Nhiên, ông đúng là điên rồi!!
Tống Viễn Minh mất kiên nhẫn giằng tay rồi hất bà ra, cũng may Tống Dịch đứng đằng sau kịp thời đỡ lấy bà. Ông ta khinh miệt phủi phủi áo rồi nói:
- Tôi đã nói rồi, nếu con bé nhất quyết không chịu nhận lỗi thì tôi sẽ dùng biện pháp mạnh, thế thôi!
- Nhưng đó là con gái ruột của ông!!
Dương Mạn Văn đau đớn gào lên, Tống Viễn Minh đắc ý nói tiếp:
- Dương Mạn Văn, tôi cũng chỉ muốn để bà trải qua cái cảm giác đau khổ, nhục nhã giống như tôi ngày xưa khi bị cha của bà khinh thường mà thôi.
Dương Mạn Văn không thể tin được trợn trừng mắt nhìn Tống Viễn Minh. Tống Dịch đằng sau thì chẳng hiểu hai người đang nói gì, cái gì mà cha của mẹ khinh thường, ý là ông ngoại ngày xưa từng đối xử tệ với Tống Viễn Minh sao?
- Đúng, tôi thừa nhận là ngày ấy quả thật cha tôi rất có thành kiến với ông, nhưng chẳng phải ông ấy giúp đỡ ông trong công việc sao?
Dương Mạn Văn không nghĩ rằng từng ấy năm đã trôi qua vậy mà Tống Viễn Minh vẫn luôn giữ mối hận thù sâu sắc như vậy với gia đình của bà, nhưng điều khiến bà khó tin nhất sự thù hận ấy lại là lý do để Tống Viễn Minh có thể nhẫn tâm làm vậy với Tống Nhiên.
- Giúp đỡ sao? Lão già ấy cho tôi cái vị trí phó phòng quèn rồi sau đó lại tuyên bố từ mặt bà, đấy là bố thí lần cuối chứ không phải giúp đỡ!
Tống Dịch nghe mà hoa mắt chóng mặt, cậu cứ tưởng rằng gia đình mình ngay từ lúc bắt đầu sẽ không có bất cứ mâu thuẫn nào có thể phá vỡ được, nhưng hóa ra căn nhà đầm ấm ấy thực chất chỉ là cái túp lều rách được chắp vá bằng sự thương hại rẻ mạt.
Dương Mạn Văn thật sự không thể nghe lọt tai thêm bất cứ lời lẽ trơ trẽn nào đến từ suy nghĩ lệch lạc của Tống Viễn Minh nữa, cuối cùng bà cũng đã nhận ra được bộ mặt thật của ông ta sau bao nhiêu năm chung sống. Giá như khi ấy bà nghe lời cha mình, không sống chết đòi lấy Tống Viễn Minh cho bằng được thì bây giờ bi kịch cũng đã không xảy ra.
- Tống Viễn Minh, nhất định ông sẽ nhận phải báo ứng mà thôi!
Tống Dịch đưa bà rời khỏi phòng bệnh, vừa ra ngoài hành lang Dương Mạn Văn đã không thể chống đỡ nổi liền khuỵu người xuống, Tống Dịch hốt hoảng đỡ lấy mẹ rồi bắt bà phải ở lại viện để truyền nước. Lúc đang ngồi bên giường để trông chừng bà, Tống Dịch bỗng nhận được cuộc gọi từ Mạc Dương, hai người trước đây nhân lúc Tống Nhiên không để ý đã lén trao đổi số điện thoại cho nhau nhưng chưa từng gọi lần nào.
- Alo, anh rể à.
- Xin lỗi vì bất ngờ gọi cho em, nhưng mấy ngày nay anh không liên lạc được với Nhiên Nhiên mà anh lại đang bận nên chưa thể đến tìm cô ấy. Bây giờ chị em có đang ở cạnh không? Nhờ em chuyển máy cho anh nói chuyện với cô ấy một chút.
Tống Dịch nghe xong thì lúng túng không biết nên làm thế nào. Liệu cậu có nên nói thẳng sự thật cho anh rể biết hay là nên giấu nhẹm đi? Tống Dịch suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Chị ấy hiện giờ đang ra ngoài rồi ạ.
- Thế à? Vậy phiền em khi nào Nhiên Nhiên về thì bảo cô ấy gọi lại cho anh nhé, giờ anh có chút việc bận. Cảm ơn em vợ trước nhé!
- Vâng…
Tống Dịch thở dài một tiếng, cậu đã thử đặt mình vào vị trí của chị ấy để quyết định xem nên nói như nào. Nếu như ngược lại Tống Dịch là người bị bắt thì đương nhiên cậu cũng không muốn để Thẩm Hi Văn biết được, không ai nguyện ý phơi bày hình ảnh tồi tệ nhất cho người mình yêu thấy cả. Chỉ là không biết còn giấu chuyện này được bao lâu nữa…
[…]
Đáng nhẽ ra sau khi thi xong môn cuối cùng thì nhóm của họ sẽ đi chơi với nhau một buổi, nhưng đột nhiên Mạc Hào Kiện - ba của hai anh em nhà Mạc phát bệnh thêm lần nữa vậy nên vẫn như lần trước họ lại thay phiên nhau túc trực bên giường bệnh ông ấy. Mạc Dương mặc dù bận rộn nhưng lúc rảnh rỗi vẫn dành thời gian đọc qua tin nhắn trong nhóm, anh để ý chỉ có Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ là chăm chỉ nhắn hàng ngày còn Tống Nhiên thì chẳng thấy tăm hơi đâu.
Mạc Dương gọi rất nhiều lần cho Tống Nhiên nhưng cô đều không nghe, anh muốn đến thẳng nhà tìm cô nhưng lại không thể vì vậy cách duy nhất anh có thể nghĩ ra đó là gọi cho Tống Dịch. Thế nhưng cũng không thể gặp được cô, dự cảm chẳng lành bắt đầu xuất hiện, Mạc Dương định ngày kia sau khi đổi ca cho Mạc Lam anh sẽ đến tìm Tống Nhiên.
- Tống Viễn Minh cái loại khốn nạn nhà ông!! Sao ông có thể nỡ lòng nào đối xử như thế với Tiểu Nhiên, ông đúng là điên rồi!!
Tống Viễn Minh mất kiên nhẫn giằng tay rồi hất bà ra, cũng may Tống Dịch đứng đằng sau kịp thời đỡ lấy bà. Ông ta khinh miệt phủi phủi áo rồi nói:
- Tôi đã nói rồi, nếu con bé nhất quyết không chịu nhận lỗi thì tôi sẽ dùng biện pháp mạnh, thế thôi!
- Nhưng đó là con gái ruột của ông!!
Dương Mạn Văn đau đớn gào lên, Tống Viễn Minh đắc ý nói tiếp:
- Dương Mạn Văn, tôi cũng chỉ muốn để bà trải qua cái cảm giác đau khổ, nhục nhã giống như tôi ngày xưa khi bị cha của bà khinh thường mà thôi.
Dương Mạn Văn không thể tin được trợn trừng mắt nhìn Tống Viễn Minh. Tống Dịch đằng sau thì chẳng hiểu hai người đang nói gì, cái gì mà cha của mẹ khinh thường, ý là ông ngoại ngày xưa từng đối xử tệ với Tống Viễn Minh sao?
- Đúng, tôi thừa nhận là ngày ấy quả thật cha tôi rất có thành kiến với ông, nhưng chẳng phải ông ấy giúp đỡ ông trong công việc sao?
Dương Mạn Văn không nghĩ rằng từng ấy năm đã trôi qua vậy mà Tống Viễn Minh vẫn luôn giữ mối hận thù sâu sắc như vậy với gia đình của bà, nhưng điều khiến bà khó tin nhất sự thù hận ấy lại là lý do để Tống Viễn Minh có thể nhẫn tâm làm vậy với Tống Nhiên.
- Giúp đỡ sao? Lão già ấy cho tôi cái vị trí phó phòng quèn rồi sau đó lại tuyên bố từ mặt bà, đấy là bố thí lần cuối chứ không phải giúp đỡ!
Tống Dịch nghe mà hoa mắt chóng mặt, cậu cứ tưởng rằng gia đình mình ngay từ lúc bắt đầu sẽ không có bất cứ mâu thuẫn nào có thể phá vỡ được, nhưng hóa ra căn nhà đầm ấm ấy thực chất chỉ là cái túp lều rách được chắp vá bằng sự thương hại rẻ mạt.
Dương Mạn Văn thật sự không thể nghe lọt tai thêm bất cứ lời lẽ trơ trẽn nào đến từ suy nghĩ lệch lạc của Tống Viễn Minh nữa, cuối cùng bà cũng đã nhận ra được bộ mặt thật của ông ta sau bao nhiêu năm chung sống. Giá như khi ấy bà nghe lời cha mình, không sống chết đòi lấy Tống Viễn Minh cho bằng được thì bây giờ bi kịch cũng đã không xảy ra.
- Tống Viễn Minh, nhất định ông sẽ nhận phải báo ứng mà thôi!
Tống Dịch đưa bà rời khỏi phòng bệnh, vừa ra ngoài hành lang Dương Mạn Văn đã không thể chống đỡ nổi liền khuỵu người xuống, Tống Dịch hốt hoảng đỡ lấy mẹ rồi bắt bà phải ở lại viện để truyền nước. Lúc đang ngồi bên giường để trông chừng bà, Tống Dịch bỗng nhận được cuộc gọi từ Mạc Dương, hai người trước đây nhân lúc Tống Nhiên không để ý đã lén trao đổi số điện thoại cho nhau nhưng chưa từng gọi lần nào.
- Alo, anh rể à.
- Xin lỗi vì bất ngờ gọi cho em, nhưng mấy ngày nay anh không liên lạc được với Nhiên Nhiên mà anh lại đang bận nên chưa thể đến tìm cô ấy. Bây giờ chị em có đang ở cạnh không? Nhờ em chuyển máy cho anh nói chuyện với cô ấy một chút.
Tống Dịch nghe xong thì lúng túng không biết nên làm thế nào. Liệu cậu có nên nói thẳng sự thật cho anh rể biết hay là nên giấu nhẹm đi? Tống Dịch suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Chị ấy hiện giờ đang ra ngoài rồi ạ.
- Thế à? Vậy phiền em khi nào Nhiên Nhiên về thì bảo cô ấy gọi lại cho anh nhé, giờ anh có chút việc bận. Cảm ơn em vợ trước nhé!
- Vâng…
Tống Dịch thở dài một tiếng, cậu đã thử đặt mình vào vị trí của chị ấy để quyết định xem nên nói như nào. Nếu như ngược lại Tống Dịch là người bị bắt thì đương nhiên cậu cũng không muốn để Thẩm Hi Văn biết được, không ai nguyện ý phơi bày hình ảnh tồi tệ nhất cho người mình yêu thấy cả. Chỉ là không biết còn giấu chuyện này được bao lâu nữa…
[…]
Đáng nhẽ ra sau khi thi xong môn cuối cùng thì nhóm của họ sẽ đi chơi với nhau một buổi, nhưng đột nhiên Mạc Hào Kiện - ba của hai anh em nhà Mạc phát bệnh thêm lần nữa vậy nên vẫn như lần trước họ lại thay phiên nhau túc trực bên giường bệnh ông ấy. Mạc Dương mặc dù bận rộn nhưng lúc rảnh rỗi vẫn dành thời gian đọc qua tin nhắn trong nhóm, anh để ý chỉ có Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ là chăm chỉ nhắn hàng ngày còn Tống Nhiên thì chẳng thấy tăm hơi đâu.
Mạc Dương gọi rất nhiều lần cho Tống Nhiên nhưng cô đều không nghe, anh muốn đến thẳng nhà tìm cô nhưng lại không thể vì vậy cách duy nhất anh có thể nghĩ ra đó là gọi cho Tống Dịch. Thế nhưng cũng không thể gặp được cô, dự cảm chẳng lành bắt đầu xuất hiện, Mạc Dương định ngày kia sau khi đổi ca cho Mạc Lam anh sẽ đến tìm Tống Nhiên.