Bọn tôi ra ngoài chờ hai người nha!Đinh Tiểu Vy khoác vai Lục Minh Từ nhanh chóng chuồn ra ngoài. Bầu không khí mập mờ vừa nãy chỉ vì sự xuất hiện của hai vị thần kia đã tan thành mây khói, thậm chí Tống Nhiên còn cảm nhận được mặt mình đang nóng tới mức nào, cô cười lúng túng nói với Mạc Dương:
- Ra ngoài thôi, còn cổ vũ cho mọi người nữa.
Mạc Dương không phải là người hay biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng hiện tại nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tâm trạng cậu đang khá tệ. Chuyện tốt bị phá hỏng Mạc Dương thấy chẳng có ai lại vui vẻ được cả.
- Ở lại đây thêm một chút được không?
Tống Nhiên đỏ mặt, đập nhẹ vào người cậu một cái.
- Cậu đừng đùa nữa, hai người họ thấy lâu quá lại vào bây giờ! Đi thôi, mau đỡ tớ.
Mạc Dương thở dài bất đắc dĩ, đành phải đỡ cô đứng dậy đi ra ngoài. Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ vừa thấy hai người ra liền tỏ vẻ hối lỗi, Đinh Tiểu Vy còn ân cần đến gần giúp Mạc Dương đỡ cô, nhân tiện hỏi nhỏ:
- Sao ra sớm vậy, hai…
- Im ngay cho tao! - Tống Nhiên khẽ gằn giọng.
Đinh Tiểu Vy ngay lập tức im bặt. Oops, hình như cô đã làm một việc không thể tha thứ rồi huhu!
Đợi đến lúc cả bốn người ra đến nơi thì đã sắp kết thúc môn thi đấu cuối cùng. Thấy Tống Nhiên ra thì cũng có vài người chú ý đến hỏi han, biết cô không sao mới yên tâm tiếp tục xem thi đấu. Mạc Dương đỡ cô ra phía khán đài, nhưng cậu không ngồi xuống ngay, chỉ nói:
- Cậu đợi chút, tôi đi mua nước cho cậu. Nãy chạy xong chắc cậu khát lắm.
- Đúng là tớ hơi khát, vậy cậu về nhanh nhé.
Mạc Dương gật đầu rồi chạy về phía tạp hóa trong trường. Tống Nhiên ngồi một mình buồn chán đành lấy điện thoại ra nghịch, vừa mở máy liền thấy một loạt thông báo tin nhắn, hóa ra là có một vài bạn đang thông báo tình hình thi đấu của lớp cho những bạn không theo dõi được. Tống Nhiên cũng tò mò nên chăm chú đọc, không để ý có người đến gần mình. Mãi cho đến khi đối phương gọi tên thì cô mới bất giác ngẩng lên. Lại là Cố Thanh Yên, cô theo phản xạ nhíu mày.
- Có chuyện gì sao?
- Lúc nãy cậu nói như vậy là có ý gì?
Tống Nhiên không hiểu Cố Thanh Yên đang nói cái gì, nghĩ một lúc cũng không nhớ nổi bản thân đã nói điều gì.
- Tôi nói cái gì cơ?
- Đừng có giả vờ giả vịt với tôi, rõ ràng lúc cậu vượt…
Cố Thanh Yên khựng lại một chút, bởi vì đây là chuyện quá nhục nhã để cô ta có thể nhắc lại. Cô ta hít một hơi thật sâu, gắng gượng nói nốt:
- Lúc cậu vượt qua tôi, cậu nói “đừng hòng”!
Tống Nhiên “à” một tiếng, biểu cảm liền có chút hứng thú hỏi ngược lại:
- Vậy theo cậu thì ý tôi là gì?
- Lúc đầu tôi còn nghĩ ý cậu là đừng hòng chạy thắng được cậu, nhưng nghĩ một lúc thì có vẻ cậu còn ý khác?
Tống Nhiên nhướng mày, vỗ tay khen ngợi:
- Ồ cậu cũng thông minh đấy!
- Đừng có làm trò với tôi!
Tống Nhiên cảm thấy đùa với Cố Thanh Yên chẳng vui chút nào, hết hứng trêu đùa, nghiêm túc nói từng chữ một:
- Ý tôi là, cậu đừng hòng thắng được tôi, cho dù có là chạy đua hay là trong chuyện tình cảm!
Đúng lúc này, Tống Nhiên thấy phía xa Mạc Dương trở về cùng chai nước, không thèm nói thêm bất cứ câu nào với Cố Thanh Yên nữa mà đứng dậy khập khiễng đi thẳng về phía cậu.
- Mày dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?
Lúc này cô nghe thấy tiếng Cố Thanh Yên hỏi, đến lúc này mà cô ta vẫn hỏi được câu đấy thực sự làm cô khó hiểu. Cô cười khẩy một tiếng, rất đương nhiên hỏi cô ta:
- Vậy cậu dựa vào đâu mà tự tin một cách mù quáng như thế? Kết quả không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
- Con khốn này…
Mạc Dương từ xa đã thấy hai người đứng nói chuyện, mặc dù cô bảo tự bản thân có thể giải quyết nhưng cậu vẫn không thể yên tâm mà bắt đầu chạy về hướng khán đài. Cảm thấy có vẻ cuộc trò chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, cậu vừa chạy vừa gọi to tên cô.
- Nghe thấy chứ?
Tống Nhiên chỉ để lại mỗi câu nói này cho Cố Thanh Yên rồi bước về phía cậu. Cố Thanh Yên trơ mắt nhìn hai người dần tiến đến gần nhau, Mạc Dương ân cần mở chai nước ra đưa cho Tống Nhiên rồi xoa đầu cô, còn cô thì tự nhiên để cậu đỡ mình đi. Cố Thanh Yên cảm thấy thật gai mắt, như kiểu họ cố tình làm tất cả cử chỉ ấy để cô ta nhìn thấy rồi bỏ cuộc. Nhưng nếu như Cố Thanh Yên là một người dễ từ bỏ như vậy thì đã không bị Mạc Dương năm lần bảy lượt từ chối, muốn cô ta buông tay ư, đừng hòng!
- Ra ngoài thôi, còn cổ vũ cho mọi người nữa.
Mạc Dương không phải là người hay biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng hiện tại nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tâm trạng cậu đang khá tệ. Chuyện tốt bị phá hỏng Mạc Dương thấy chẳng có ai lại vui vẻ được cả.
- Ở lại đây thêm một chút được không?
Tống Nhiên đỏ mặt, đập nhẹ vào người cậu một cái.
- Cậu đừng đùa nữa, hai người họ thấy lâu quá lại vào bây giờ! Đi thôi, mau đỡ tớ.
Mạc Dương thở dài bất đắc dĩ, đành phải đỡ cô đứng dậy đi ra ngoài. Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ vừa thấy hai người ra liền tỏ vẻ hối lỗi, Đinh Tiểu Vy còn ân cần đến gần giúp Mạc Dương đỡ cô, nhân tiện hỏi nhỏ:
- Sao ra sớm vậy, hai…
- Im ngay cho tao! - Tống Nhiên khẽ gằn giọng.
Đinh Tiểu Vy ngay lập tức im bặt. Oops, hình như cô đã làm một việc không thể tha thứ rồi huhu!
Đợi đến lúc cả bốn người ra đến nơi thì đã sắp kết thúc môn thi đấu cuối cùng. Thấy Tống Nhiên ra thì cũng có vài người chú ý đến hỏi han, biết cô không sao mới yên tâm tiếp tục xem thi đấu. Mạc Dương đỡ cô ra phía khán đài, nhưng cậu không ngồi xuống ngay, chỉ nói:
- Cậu đợi chút, tôi đi mua nước cho cậu. Nãy chạy xong chắc cậu khát lắm.
- Đúng là tớ hơi khát, vậy cậu về nhanh nhé.
Mạc Dương gật đầu rồi chạy về phía tạp hóa trong trường. Tống Nhiên ngồi một mình buồn chán đành lấy điện thoại ra nghịch, vừa mở máy liền thấy một loạt thông báo tin nhắn, hóa ra là có một vài bạn đang thông báo tình hình thi đấu của lớp cho những bạn không theo dõi được. Tống Nhiên cũng tò mò nên chăm chú đọc, không để ý có người đến gần mình. Mãi cho đến khi đối phương gọi tên thì cô mới bất giác ngẩng lên. Lại là Cố Thanh Yên, cô theo phản xạ nhíu mày.
- Có chuyện gì sao?
- Lúc nãy cậu nói như vậy là có ý gì?
Tống Nhiên không hiểu Cố Thanh Yên đang nói cái gì, nghĩ một lúc cũng không nhớ nổi bản thân đã nói điều gì.
- Tôi nói cái gì cơ?
- Đừng có giả vờ giả vịt với tôi, rõ ràng lúc cậu vượt…
Cố Thanh Yên khựng lại một chút, bởi vì đây là chuyện quá nhục nhã để cô ta có thể nhắc lại. Cô ta hít một hơi thật sâu, gắng gượng nói nốt:
- Lúc cậu vượt qua tôi, cậu nói “đừng hòng”!
Tống Nhiên “à” một tiếng, biểu cảm liền có chút hứng thú hỏi ngược lại:
- Vậy theo cậu thì ý tôi là gì?
- Lúc đầu tôi còn nghĩ ý cậu là đừng hòng chạy thắng được cậu, nhưng nghĩ một lúc thì có vẻ cậu còn ý khác?
Tống Nhiên nhướng mày, vỗ tay khen ngợi:
- Ồ cậu cũng thông minh đấy!
- Đừng có làm trò với tôi!
Tống Nhiên cảm thấy đùa với Cố Thanh Yên chẳng vui chút nào, hết hứng trêu đùa, nghiêm túc nói từng chữ một:
- Ý tôi là, cậu đừng hòng thắng được tôi, cho dù có là chạy đua hay là trong chuyện tình cảm!
Đúng lúc này, Tống Nhiên thấy phía xa Mạc Dương trở về cùng chai nước, không thèm nói thêm bất cứ câu nào với Cố Thanh Yên nữa mà đứng dậy khập khiễng đi thẳng về phía cậu.
- Mày dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?
Lúc này cô nghe thấy tiếng Cố Thanh Yên hỏi, đến lúc này mà cô ta vẫn hỏi được câu đấy thực sự làm cô khó hiểu. Cô cười khẩy một tiếng, rất đương nhiên hỏi cô ta:
- Vậy cậu dựa vào đâu mà tự tin một cách mù quáng như thế? Kết quả không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
- Con khốn này…
Mạc Dương từ xa đã thấy hai người đứng nói chuyện, mặc dù cô bảo tự bản thân có thể giải quyết nhưng cậu vẫn không thể yên tâm mà bắt đầu chạy về hướng khán đài. Cảm thấy có vẻ cuộc trò chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, cậu vừa chạy vừa gọi to tên cô.
- Nghe thấy chứ?
Tống Nhiên chỉ để lại mỗi câu nói này cho Cố Thanh Yên rồi bước về phía cậu. Cố Thanh Yên trơ mắt nhìn hai người dần tiến đến gần nhau, Mạc Dương ân cần mở chai nước ra đưa cho Tống Nhiên rồi xoa đầu cô, còn cô thì tự nhiên để cậu đỡ mình đi. Cố Thanh Yên cảm thấy thật gai mắt, như kiểu họ cố tình làm tất cả cử chỉ ấy để cô ta nhìn thấy rồi bỏ cuộc. Nhưng nếu như Cố Thanh Yên là một người dễ từ bỏ như vậy thì đã không bị Mạc Dương năm lần bảy lượt từ chối, muốn cô ta buông tay ư, đừng hòng!