Bên kia Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ vẫn đang đánh nhau ầm lên, Tống Nhiên cũng hết hứng xem phim sau phân cảnh kinh khủng vừa rồi, nhìn qua giờ giấc rồi quay sang nói với Mạc Dương:
- Cũng muộn rồi, đồ ăn có cần sơ chế gì không để tớ xuống làm giúp cho.
- Không cần, mọi thứ sẵn sàng rồi, chút nữa chỉ cần rửa rau ăn kèm thôi.
- Ờm vậy để tớ xuống rửa rau, các cậu cứ xem tiếp đi nhé.
Tống Nhiên nhanh chóng chuồn xuống dưới tầng, Mạc Dương liếc hai con người kia rồi cũng theo cô xuống.
- Để tôi làm cho, cậu cứ ra phòng khách ngồi đi, bật tivi lên mà xem.
Tống Nhiên đưa cậu chỗ rau, nhưng cô không ra khỏi phòng bếp ngay.
- Này tớ bảo.
- Cậu bảo ai?
- Chậc, tớ bảo Mạc Dương.
- Ừ, chuyện gì?
- Tớ nghĩ lại rồi, cậu giúp tớ môn toán đi?
Mạc Dương nhướn mày nhìn cô.
- Sao đột nhiên lại thay đổi quyết định?
- Ừ thì cậu có lòng thì tớ nhận, dù sao tớ cũng chẳng thiệt cái gì mà. Nhỡ đâu tớ lại soán ngôi cậu thật thì sao? Thế cậu có đồng ý giúp tớ không? Đừng nói là cậu định nuốt lời nhé.
- Giúp chứ, để xem cậu giỏi tới cỡ nào.
- Oke chốt, cảm ơn nhé.
- Hai người đang nói chuyện gì với nhau mà trông vui vẻ vậy?
Đinh Tiểu Vy tò mò liếc qua liếc lại giữa hai người, Lục Minh Từ đứng sau cô nhăn nhó hết xoa gáy lại bóp vai.
- Cũng đến giờ cơm rồi, chuẩn bị dọn đồ ra ngoài luôn đi - Lục Minh Từ nói.
Tống Nhiên hai tay cầm đĩa thịt, hất cằm về phía bàn bếp.
- Hai người vào bê cùng đi, trông thế mà cũng nhiều phết, có ăn hết được không vậy?
- Hết chứ, có tớ rồi thì không lo.
- Ăn nhiều vào để có sức chịu đòn.
- Nào, hai người đừng có bắt đầu cãi nhau nữa. Vậy bọn tớ mang đồ ra ngoài trước, cậu rửa xong thì mang ra sau nhé Mạc Dương.
- Ừm.
Lục Minh Từ cầm bếp và than ra trước, hai cô gái đi đằng sau thì thầm với nhau.
- Mày vừa tẩn Lục Minh Từ đấy à, sao trông cậu ấy có vẻ... ừm, đau nhức.
- Không, tao có đánh mạnh đâu, chỉ cảnh cáo chút thôi. Cho lần sau nhớ! Thế còn mày với Mạc Dương vừa tâm tình gì với nhau đấy? Hai người thân như thế từ bao giờ vậy?
- Cái gì mà tâm tình, tao nhờ cậu ấy giúp đỡ chuyện học hành thôi.
- Tao tưởng hai đứa là đối thủ của nhau, thành đồng đội từ khi nào vậy?
- Thì tao vẫn coi cậu ấy là đối thủ, nhưng không gay gắt như trước thôi. Thực ra thì sau khi nghe mày kể về hoàn cảnh gia đình cậu ấy, tao đột nhiên thấy cậu ta cũng không đáng để tao ghét như thế Gia đình cậu ấy như vậy nhưng vẫn có thể đứng nhất trường, tao thấy đáng nể hơn là đáng ghét.
Mạc Dương cầm hai rổ rau từ phía sau vượt qua hai người, không biết là vô tình hay cố ý mà lại huých nhẹ vào khuỷu tay Tống Nhiên. Tống Nhiên hơi giật mình, không biết cậu có nghe thấy lời cô nói không.
10 phút sau.
- Tiểu Vy, mang thịt lại đây, bắt đầu nướng được rồi.
3 cậu ấm cô chiêu không biết nấu nướng, vậy nên chỉ có thể trông cậy vào tài nghệ của Tống Nhiên. Lúc thịt bắt đầu tỏa mùi thơm, một chiếc xe hơi tiến vào sân vườn. Anh trai Mạc bước xuống.
- Anh về rồi, nếu chưa ăn gì thì nhân tiện ngồi ăn cùng bọn em luôn đi, đồ sắp chín rồi.
3 người còn lại đồng thanh chào Mạc Lam.
- Ừ mấy đứa cứ tự nhiên, anh ăn rồi.
Dứt lời, Mạc Lam nhìn Tống Nhiên.
- Em là... Tiểu Nhiên à?
- Dạ vâng ạ, không ngờ anh còn nhớ tên em.
Mạc Lam cười.
- Nhớ chứ, bạn của thằng nhóc này anh nhớ hết. Lâu rồi mới thấy em sang chơi nhỉ.
- Vâng, đúng là em sang đây ít hơn hai người này thật.
- Sang thường xuyên như Minh Từ cũng chỉ để ăn chực thôi, nhỉ?
Lục Minh Từ đang định nhét miếng thịt vào mồm liền đứng hình.
- Em ăn chực bao giờ, anh cứ đùa em.
- Haha, thôi mấy đứa cứ ăn đi nhé, anh về phòng đây.
- Cũng muộn rồi, đồ ăn có cần sơ chế gì không để tớ xuống làm giúp cho.
- Không cần, mọi thứ sẵn sàng rồi, chút nữa chỉ cần rửa rau ăn kèm thôi.
- Ờm vậy để tớ xuống rửa rau, các cậu cứ xem tiếp đi nhé.
Tống Nhiên nhanh chóng chuồn xuống dưới tầng, Mạc Dương liếc hai con người kia rồi cũng theo cô xuống.
- Để tôi làm cho, cậu cứ ra phòng khách ngồi đi, bật tivi lên mà xem.
Tống Nhiên đưa cậu chỗ rau, nhưng cô không ra khỏi phòng bếp ngay.
- Này tớ bảo.
- Cậu bảo ai?
- Chậc, tớ bảo Mạc Dương.
- Ừ, chuyện gì?
- Tớ nghĩ lại rồi, cậu giúp tớ môn toán đi?
Mạc Dương nhướn mày nhìn cô.
- Sao đột nhiên lại thay đổi quyết định?
- Ừ thì cậu có lòng thì tớ nhận, dù sao tớ cũng chẳng thiệt cái gì mà. Nhỡ đâu tớ lại soán ngôi cậu thật thì sao? Thế cậu có đồng ý giúp tớ không? Đừng nói là cậu định nuốt lời nhé.
- Giúp chứ, để xem cậu giỏi tới cỡ nào.
- Oke chốt, cảm ơn nhé.
- Hai người đang nói chuyện gì với nhau mà trông vui vẻ vậy?
Đinh Tiểu Vy tò mò liếc qua liếc lại giữa hai người, Lục Minh Từ đứng sau cô nhăn nhó hết xoa gáy lại bóp vai.
- Cũng đến giờ cơm rồi, chuẩn bị dọn đồ ra ngoài luôn đi - Lục Minh Từ nói.
Tống Nhiên hai tay cầm đĩa thịt, hất cằm về phía bàn bếp.
- Hai người vào bê cùng đi, trông thế mà cũng nhiều phết, có ăn hết được không vậy?
- Hết chứ, có tớ rồi thì không lo.
- Ăn nhiều vào để có sức chịu đòn.
- Nào, hai người đừng có bắt đầu cãi nhau nữa. Vậy bọn tớ mang đồ ra ngoài trước, cậu rửa xong thì mang ra sau nhé Mạc Dương.
- Ừm.
Lục Minh Từ cầm bếp và than ra trước, hai cô gái đi đằng sau thì thầm với nhau.
- Mày vừa tẩn Lục Minh Từ đấy à, sao trông cậu ấy có vẻ... ừm, đau nhức.
- Không, tao có đánh mạnh đâu, chỉ cảnh cáo chút thôi. Cho lần sau nhớ! Thế còn mày với Mạc Dương vừa tâm tình gì với nhau đấy? Hai người thân như thế từ bao giờ vậy?
- Cái gì mà tâm tình, tao nhờ cậu ấy giúp đỡ chuyện học hành thôi.
- Tao tưởng hai đứa là đối thủ của nhau, thành đồng đội từ khi nào vậy?
- Thì tao vẫn coi cậu ấy là đối thủ, nhưng không gay gắt như trước thôi. Thực ra thì sau khi nghe mày kể về hoàn cảnh gia đình cậu ấy, tao đột nhiên thấy cậu ta cũng không đáng để tao ghét như thế Gia đình cậu ấy như vậy nhưng vẫn có thể đứng nhất trường, tao thấy đáng nể hơn là đáng ghét.
Mạc Dương cầm hai rổ rau từ phía sau vượt qua hai người, không biết là vô tình hay cố ý mà lại huých nhẹ vào khuỷu tay Tống Nhiên. Tống Nhiên hơi giật mình, không biết cậu có nghe thấy lời cô nói không.
10 phút sau.
- Tiểu Vy, mang thịt lại đây, bắt đầu nướng được rồi.
3 cậu ấm cô chiêu không biết nấu nướng, vậy nên chỉ có thể trông cậy vào tài nghệ của Tống Nhiên. Lúc thịt bắt đầu tỏa mùi thơm, một chiếc xe hơi tiến vào sân vườn. Anh trai Mạc bước xuống.
- Anh về rồi, nếu chưa ăn gì thì nhân tiện ngồi ăn cùng bọn em luôn đi, đồ sắp chín rồi.
3 người còn lại đồng thanh chào Mạc Lam.
- Ừ mấy đứa cứ tự nhiên, anh ăn rồi.
Dứt lời, Mạc Lam nhìn Tống Nhiên.
- Em là... Tiểu Nhiên à?
- Dạ vâng ạ, không ngờ anh còn nhớ tên em.
Mạc Lam cười.
- Nhớ chứ, bạn của thằng nhóc này anh nhớ hết. Lâu rồi mới thấy em sang chơi nhỉ.
- Vâng, đúng là em sang đây ít hơn hai người này thật.
- Sang thường xuyên như Minh Từ cũng chỉ để ăn chực thôi, nhỉ?
Lục Minh Từ đang định nhét miếng thịt vào mồm liền đứng hình.
- Em ăn chực bao giờ, anh cứ đùa em.
- Haha, thôi mấy đứa cứ ăn đi nhé, anh về phòng đây.