Cao Tuấn lấy điện thoại gọi trợ lí làm thủ tục xuất viện cho mình. Dù sao thì về nhà có vợ con ở nhà anh lại khỏe nhanh hơn ngày nào cũng nằm đây xử lí văn kiện. Gia Ý tỉnh dậy tiện giúp anh thu dọn đồ đạc. Phòng bệnh nhưng chẳng khác nào văn phòng thu nhỏ của anh. Phải mất một lúc cô mới gom dọn hết đồ đạc.
"Anh ghé công ty một lát, em đi cùng anh nhé".
"Tôi về nhà xem Gia Hưng thế nào, ngày hôm nay đã không gặp con".
Cao Tuấn có hơi thất vọng nhưng nghĩ lại chắc cô cần thời gian để thích ứng, anh cũng không vội từ từ cô cũng sẽ tha thứ cho anh, bỏ qua hết khúc mắc ngày trước.
"Em đi đi, để anh nói tài xế đưa em về. Lát anh trợ lí quá đón anh sau".
Gia Ý gật đầu xong đi về, cô cũng không trả lời hay quay lại nhìn anh một chút. Cao Tuấn hơi thất vọng nhưng nghĩ lại đến tối được ở bên cạnh vợ thì tâm trạng liền thay đổi. Thời gian đợi trợ lí quay lại anh lấy văn kiện ra xem một chút. Cả tuần nay anh không đến công ty nên hôm nay tranh thủ ghé tiện mở cuộc họp rồi về. Cao Tuấn nghĩ chắc lần này sẽ nghỉ dài hạn tiếp đây.
Gia Ý về nhà dặn dò người giúp việc nấu thêm mấy món thanh đạm, hôm nay Cao Tuấn xuất viện, sau đó cô lên lầu tìm con trai.
"Gia Hưng mẹ vào nhé".
"Sao nay mẹ lại gõ cửa phòng con, mọi khi không có như vậy".
"Hi...phép lịch sự".
"Hừ...ngày hôm nay mẹ đi đâu, đến chiều cũng không đón con tan học. Haizz không biết chồng quan trọng hay con quan trọng nữa".
. Truyện Sắc
Gia Ý biết cậu giận, ôm bảo bối nhỏ trong lòng hôn hít lên mặt cậu.
"Ba của con không khỏe, nên mẹ qua bệnh viện một lát".
"Một lát là mẹ đi cả ngày...à...ba của con...??" Cậu bé dùng anh mắt ngạc nhiên nhìn cô với vẻ trêu chọc, khiến Gia Ý ngại ngùng. Mặc dù tuổi nhỏ nhưng Gia Hưng thừa hưởng hết tất cả từ bố, vẻ ngoài, tính cách ngay cả một cái nhíu mày cũng giống anh y đúc. Nhìn cậu như một đứa trẻ nhưng lại rất hiểu chuyện và có suy nghĩ trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác.
"Mẹ suy nghĩ rồi, con cần có ba mẹ và ba con cũng không thể xa nhau được, chi bằng chúng ta sẽ tập sống cùng nhau, được không. Mẹ sẽ bù đắp những thiệt thòi trước đây cho con, con sẽ có một gia đình hoàn mĩ như các bạn khác".
"Mẹ quyết định như thế nào cũng được, con đều ủng hộ. Chỉ cần mẹ thấy hạnh phúc, con không muốn nhìn thấy mẹ khóc". Nói xong cậu bé vùi mặt vào lòng cô, cô gắng kìm nén không khóc. Ba từng bảo với cậu, nam nhi thì nên mạnh mẽ để bảo vệ mẹ. Nước mắt không phải lúc nào cũng rơi được.
"Thật ra ba rất tốt, ba dạy con rất nhiều thứ, ba chưa bao giờ không yêu thương con và mẹ. Con không biết lúc trước vì sao ba bỏ mặt mẹ, không nhận con. Ba từng nói mình gặp tai nạn nên không nhớ ra mẹ con mình".
"Đúng ngày xưa ba con từng gặp tai nạn, một phần nữa là do mẹ cố tình giấu ba con. Có thể lúc đó mẹ ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Chuyện của người lớn, rồi sau này con sẽ hiểu".
"Giờ chúng ta xuống dưới chuẩn bị ăn cơm nhé"
Lúc cô và Gia Hưng xuống lầu thì gì Mai cũng nấu gần xong, chỉ còn một nồi canh. Nhìn một bàn thức ăn phong phú Gia Hưng chớp đôi mắt long lanh nhìn thỏa mãn.
"Hôm nay ba con xuất viện, nên nấu hơi nhiều một chút. Ngoan vào rửa tay đi, rồi lại bàn đợi ba về chúng ta cùng ăn".
"Anh ghé công ty một lát, em đi cùng anh nhé".
"Tôi về nhà xem Gia Hưng thế nào, ngày hôm nay đã không gặp con".
Cao Tuấn có hơi thất vọng nhưng nghĩ lại chắc cô cần thời gian để thích ứng, anh cũng không vội từ từ cô cũng sẽ tha thứ cho anh, bỏ qua hết khúc mắc ngày trước.
"Em đi đi, để anh nói tài xế đưa em về. Lát anh trợ lí quá đón anh sau".
Gia Ý gật đầu xong đi về, cô cũng không trả lời hay quay lại nhìn anh một chút. Cao Tuấn hơi thất vọng nhưng nghĩ lại đến tối được ở bên cạnh vợ thì tâm trạng liền thay đổi. Thời gian đợi trợ lí quay lại anh lấy văn kiện ra xem một chút. Cả tuần nay anh không đến công ty nên hôm nay tranh thủ ghé tiện mở cuộc họp rồi về. Cao Tuấn nghĩ chắc lần này sẽ nghỉ dài hạn tiếp đây.
Gia Ý về nhà dặn dò người giúp việc nấu thêm mấy món thanh đạm, hôm nay Cao Tuấn xuất viện, sau đó cô lên lầu tìm con trai.
"Gia Hưng mẹ vào nhé".
"Sao nay mẹ lại gõ cửa phòng con, mọi khi không có như vậy".
"Hi...phép lịch sự".
"Hừ...ngày hôm nay mẹ đi đâu, đến chiều cũng không đón con tan học. Haizz không biết chồng quan trọng hay con quan trọng nữa".
. Truyện Sắc
Gia Ý biết cậu giận, ôm bảo bối nhỏ trong lòng hôn hít lên mặt cậu.
"Ba của con không khỏe, nên mẹ qua bệnh viện một lát".
"Một lát là mẹ đi cả ngày...à...ba của con...??" Cậu bé dùng anh mắt ngạc nhiên nhìn cô với vẻ trêu chọc, khiến Gia Ý ngại ngùng. Mặc dù tuổi nhỏ nhưng Gia Hưng thừa hưởng hết tất cả từ bố, vẻ ngoài, tính cách ngay cả một cái nhíu mày cũng giống anh y đúc. Nhìn cậu như một đứa trẻ nhưng lại rất hiểu chuyện và có suy nghĩ trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác.
"Mẹ suy nghĩ rồi, con cần có ba mẹ và ba con cũng không thể xa nhau được, chi bằng chúng ta sẽ tập sống cùng nhau, được không. Mẹ sẽ bù đắp những thiệt thòi trước đây cho con, con sẽ có một gia đình hoàn mĩ như các bạn khác".
"Mẹ quyết định như thế nào cũng được, con đều ủng hộ. Chỉ cần mẹ thấy hạnh phúc, con không muốn nhìn thấy mẹ khóc". Nói xong cậu bé vùi mặt vào lòng cô, cô gắng kìm nén không khóc. Ba từng bảo với cậu, nam nhi thì nên mạnh mẽ để bảo vệ mẹ. Nước mắt không phải lúc nào cũng rơi được.
"Thật ra ba rất tốt, ba dạy con rất nhiều thứ, ba chưa bao giờ không yêu thương con và mẹ. Con không biết lúc trước vì sao ba bỏ mặt mẹ, không nhận con. Ba từng nói mình gặp tai nạn nên không nhớ ra mẹ con mình".
"Đúng ngày xưa ba con từng gặp tai nạn, một phần nữa là do mẹ cố tình giấu ba con. Có thể lúc đó mẹ ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Chuyện của người lớn, rồi sau này con sẽ hiểu".
"Giờ chúng ta xuống dưới chuẩn bị ăn cơm nhé"
Lúc cô và Gia Hưng xuống lầu thì gì Mai cũng nấu gần xong, chỉ còn một nồi canh. Nhìn một bàn thức ăn phong phú Gia Hưng chớp đôi mắt long lanh nhìn thỏa mãn.
"Hôm nay ba con xuất viện, nên nấu hơi nhiều một chút. Ngoan vào rửa tay đi, rồi lại bàn đợi ba về chúng ta cùng ăn".