Sáng dậy, Tịch Hy đứng ban công nhìn xuống thấy hướng đã có nụ. Cả một dãy xanh ngắt, cây đã dỏng cao.
Tần Lãnh nay vẫn dậy khá đúng giờ, Tịch Hy lại quay lại giường, rúc vào lòng anh:
- Anh có cần em hỗ trợ gì không, em từ trợ lý Lâu nghe được anh đang phải xoay vốn.
Tần Lãnh ôm vợ vào lòng, nhàn nhạt nói:
- Làm ăn mà, đôi lúc có khó khăn chút. Đợt này anh đầu tư khá nhiều bên nước ngoài, vốn trong nước đang dồn cho mấy dự án khác. Làm phi vụ mới phải tìm cách xoay vòng vốn thôi.
- Anh vay em không?
Tần Lãnh cười:
- Không, sao anh lấy của em được.
- Vay mà, khi có anh trả em. Em không muốn anh phải đi gặp đối tác suốt như vậy, trong khi ở nhà có cho anh dùng.
- Em chỉ có Tịch thị, anh không thể đụng chạm vào tâm huyết này của em.
Tịch Hy đã tính qua, nếu bán một số cổ phần của cô sẽ đổi lại được một số quỹ lớn cho Tần Lãnh. Như này cũng được gọi là đầu tư thôi. Nhưng cô lo nếu mình không còn là cổ đông lớn nhất, rất có thể vị trí chủ tịch cũng bị lung lay. Cô định sẽ hỏi vay số cổ phần của Tịch Trí để bù vào, dù số này nhỏ nhưng được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Còn một người khác được cô nghĩ tới, nhưng nhanh chóng bị gạt bỏ. Tần Lãnh nhất định sẽ không nhờ cậy Vân Trì, nhất là không muốn cô hỏi Vân Trì giúp anh.
Vân Trì cũng có số tài khổng lồ, chỉ là do thân phận ông trùm của bạn mình nên Tịch Hy không biết rõ là bao nhiêu, chỉ biết có lần Vân Trì nói, chỉ cần cô muốn là anh sẽ giúp liền.
Tới công ty, Tịch Hy rút mẩu thuốc lá cuối cùng trong ngăn kéo ra hút. Vân Trì nói sau này anh sẽ không mua cho cô nữa, Tịch Hy cũng định hết chỗ này rồi thôi. Cô đang quan hệ tự do để có bầu. Sau khi nghe Giang Anh nói chuyện thì cô nghiêm túc rồi, sau này phải tiết chế hút thuốc lại mới đảm bảo sức khỏe được.
Vừa nghĩ đến thì Kim Ưng vào báo:
- Chị dâu cô tới đây!
- Ồ, thật hay tôi vừa nghĩ đến. Mời cô ấy vào. À, cho người chuẩn bị cho tôi ít trà ngọt, Giang Anh thích uống loại này.
Giang Anh mang theo hai giỏ hoa hồng bước vào.
- Chị dâu, đi đâu mà nhiều hoa vậy!
- Hoa màu đỏ cho em, hoa màu hồng cho chị.
- Cảm ơn chị, hoa đẹp quá.
- Ừm, vì đẹp nên chị cũng tự thưởng cho mình. Vì sau này chị sẽ không nhận hoa của Tịch Văn nữa, ngoài mặt tặng hoa nhưng lòng thì giấu giếm, hoa nhìn cũng thấy không đẹp nữa.
Tịch Hy rót cho Giang Anh một ly trà ấm, cô còn thêm một chút sữa.
- Tịch Hy, dù chúng ta không thân, nhưng cảm ơn em đã nhớ sở thích của chị.
- Không cần khách sáo, người một nhà cả. Gần đây chị thế nào rồi?
- Tốt, chiêm nghiệm được nhiều thứ, yêu bản thân hơn, chị không ở nhà nội trợ đợi chồng nữa, chị nhận tiếp quản chuỗi nhà hàng của Giang gia.
Tịch Hy, chị vừa đi nộp đơn về.
Tịch Hy hơi bất ngờ:
- Nhanh vậy sao, Tịch Văn thì sao?
- Ừ, để lâu chỉ thêm mệt mỏi mà thôi. Anh ấy dĩ nhiên không chịu, thậm chí không thừa nhận. Sau đó lại quỳ gối xin lỗi và hứa sẽ yêu chị, người phụ nữ kia chỉ là qua đường, do ngoài ý muốn nên có bầu. Tịch gia lâu nay chưa có cháu, nên Tịch Văn ko phá bỏ. Nếu là chị, chị cũng làm vậy. Phá đi một sinh linh nghiệp lắm.
- Chị còn yêu anh ấy?
- Rất nhiều, từ khi còn mười mấy, chị đã phải lòng anh ấy. Cứ ngỡ sẽ hạnh phúc....
Chị chọn đơn phương li hôn, nên có lẽ mất thời gian hơn.
- Chị, Tịch gia có lỗi với chị. Bố biết sẽ đau lòng lắm.
- Không, Tịch Văn có lỗi, còn lại ai cũng tốt với chị. Chị chưa từng hối hận khi gả vào Tịch gia. Chỉ là chị không cao thượng tới mức nhận đứa trẻ ấy về để nuôi như con mình. Đó là vết dao cứa vào vết thương của chị. Nên giải thoát là lựa chọn tốt nhất.
Tần Lãnh nay vẫn dậy khá đúng giờ, Tịch Hy lại quay lại giường, rúc vào lòng anh:
- Anh có cần em hỗ trợ gì không, em từ trợ lý Lâu nghe được anh đang phải xoay vốn.
Tần Lãnh ôm vợ vào lòng, nhàn nhạt nói:
- Làm ăn mà, đôi lúc có khó khăn chút. Đợt này anh đầu tư khá nhiều bên nước ngoài, vốn trong nước đang dồn cho mấy dự án khác. Làm phi vụ mới phải tìm cách xoay vòng vốn thôi.
- Anh vay em không?
Tần Lãnh cười:
- Không, sao anh lấy của em được.
- Vay mà, khi có anh trả em. Em không muốn anh phải đi gặp đối tác suốt như vậy, trong khi ở nhà có cho anh dùng.
- Em chỉ có Tịch thị, anh không thể đụng chạm vào tâm huyết này của em.
Tịch Hy đã tính qua, nếu bán một số cổ phần của cô sẽ đổi lại được một số quỹ lớn cho Tần Lãnh. Như này cũng được gọi là đầu tư thôi. Nhưng cô lo nếu mình không còn là cổ đông lớn nhất, rất có thể vị trí chủ tịch cũng bị lung lay. Cô định sẽ hỏi vay số cổ phần của Tịch Trí để bù vào, dù số này nhỏ nhưng được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Còn một người khác được cô nghĩ tới, nhưng nhanh chóng bị gạt bỏ. Tần Lãnh nhất định sẽ không nhờ cậy Vân Trì, nhất là không muốn cô hỏi Vân Trì giúp anh.
Vân Trì cũng có số tài khổng lồ, chỉ là do thân phận ông trùm của bạn mình nên Tịch Hy không biết rõ là bao nhiêu, chỉ biết có lần Vân Trì nói, chỉ cần cô muốn là anh sẽ giúp liền.
Tới công ty, Tịch Hy rút mẩu thuốc lá cuối cùng trong ngăn kéo ra hút. Vân Trì nói sau này anh sẽ không mua cho cô nữa, Tịch Hy cũng định hết chỗ này rồi thôi. Cô đang quan hệ tự do để có bầu. Sau khi nghe Giang Anh nói chuyện thì cô nghiêm túc rồi, sau này phải tiết chế hút thuốc lại mới đảm bảo sức khỏe được.
Vừa nghĩ đến thì Kim Ưng vào báo:
- Chị dâu cô tới đây!
- Ồ, thật hay tôi vừa nghĩ đến. Mời cô ấy vào. À, cho người chuẩn bị cho tôi ít trà ngọt, Giang Anh thích uống loại này.
Giang Anh mang theo hai giỏ hoa hồng bước vào.
- Chị dâu, đi đâu mà nhiều hoa vậy!
- Hoa màu đỏ cho em, hoa màu hồng cho chị.
- Cảm ơn chị, hoa đẹp quá.
- Ừm, vì đẹp nên chị cũng tự thưởng cho mình. Vì sau này chị sẽ không nhận hoa của Tịch Văn nữa, ngoài mặt tặng hoa nhưng lòng thì giấu giếm, hoa nhìn cũng thấy không đẹp nữa.
Tịch Hy rót cho Giang Anh một ly trà ấm, cô còn thêm một chút sữa.
- Tịch Hy, dù chúng ta không thân, nhưng cảm ơn em đã nhớ sở thích của chị.
- Không cần khách sáo, người một nhà cả. Gần đây chị thế nào rồi?
- Tốt, chiêm nghiệm được nhiều thứ, yêu bản thân hơn, chị không ở nhà nội trợ đợi chồng nữa, chị nhận tiếp quản chuỗi nhà hàng của Giang gia.
Tịch Hy, chị vừa đi nộp đơn về.
Tịch Hy hơi bất ngờ:
- Nhanh vậy sao, Tịch Văn thì sao?
- Ừ, để lâu chỉ thêm mệt mỏi mà thôi. Anh ấy dĩ nhiên không chịu, thậm chí không thừa nhận. Sau đó lại quỳ gối xin lỗi và hứa sẽ yêu chị, người phụ nữ kia chỉ là qua đường, do ngoài ý muốn nên có bầu. Tịch gia lâu nay chưa có cháu, nên Tịch Văn ko phá bỏ. Nếu là chị, chị cũng làm vậy. Phá đi một sinh linh nghiệp lắm.
- Chị còn yêu anh ấy?
- Rất nhiều, từ khi còn mười mấy, chị đã phải lòng anh ấy. Cứ ngỡ sẽ hạnh phúc....
Chị chọn đơn phương li hôn, nên có lẽ mất thời gian hơn.
- Chị, Tịch gia có lỗi với chị. Bố biết sẽ đau lòng lắm.
- Không, Tịch Văn có lỗi, còn lại ai cũng tốt với chị. Chị chưa từng hối hận khi gả vào Tịch gia. Chỉ là chị không cao thượng tới mức nhận đứa trẻ ấy về để nuôi như con mình. Đó là vết dao cứa vào vết thương của chị. Nên giải thoát là lựa chọn tốt nhất.