Ngay sau đó, lực lượng trong dao găm thuận thế đi lên, giống như là vực sâu mà điên cuồng cắt nuốt khối hàn băng vạn năm kia.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nó đã cắn nuốt hơn phân nửa hàn băng, cũng có nghĩa là hòa tan hơn phân nửa hàn băng.
Lúc này, nơi mà Diệp Lâm và Trịnh Tam Pháo đang đứng đã bị đóng băng, khí lạnh rợn người, không ai dám lại gần.
Thấy chùy băng đang dần tan rã, dao găm trông có vẻ bình thường trong tay đối phương như là kiến càng lay cổ thụ, hòa tan hơn phân nửa chùy băng.
Sắc mặt Trịnh Tam Pháo càng thêm khó coi, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, giống như là ban ngày ban mặt gặp quỷ vậy.
Hàn băng vạn năm chưa từng hòa tan, sao lại bị một cây dao găm hòa tan vậy chứ?
Mẹ nó cái thứ kia là cái quỷ gì vậy?
Có phải là đối phương dùng yêu pháp gì không?
Giờ phút này, không chỉ có một mình Trịnh Tam Pháo là chấn động, mà đám đồ đệ bỏ mạng vì tên tuổi của núi Trường Bạch nên tụ tập lại chỗ Trịnh Tam Pháo cũng chấn động không kém.
Bọn họ vốn định xem cố võ giả thật sự sẽ vả mặt Diệp Lâm thế nào, nào ngờ chỉ gần như trong một chiêu, thanh chùy gai nối danh là hàn băng vạn năm trong tay Trịnh Tam Pháo, thế mà lại thật sự hòa tan.
Còn cây dao găm trong tay Diệp Lâm, ngoại trừ bao phủ một lớp băng mỏng ra thì chẳng có gì thay đổi.
Có lẽ là thực lực của mọi người không bằng hai người họ, nhưng mà mắt có thể thây, tai có thể nghe, mọi người vẫn có thể hiểu được thế cục trước mắt.
Sao mà nhìn thế nào cũng đều là cổ võ giả Trịnh Tam Pháo rơi vào thế yếu!
Ô!
Hiện trường vang lên tiếng cảm thán liên tục.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt chấn động và khó tin giống như Trịnh Tam Pháo.
“Thật hay giả vậy? Tôi không nhìn lầm chứ? Vũ khí trong tay anh Pháo bị hòa tan hết phân nửa rồi!”
“Không đúng! Rất là không đúng! Sao tôi cứ cảm thấy anh Pháo sắp thua rồi vậy?”
“Đừng nói bừa! Anh Pháo chính là cổ võ giả, cho dù là nhắm mắt lại cũng có thế thắng được
thằng nhãi kia!”
“Nói không chừng hàn băng hòa tan là một tuyệt chiêu do anh Pháo cố ý làm ra!”
Tuy rằng mọi người đều cố gắng tìm đủ loại lý do miễn cưỡng bào chữa cho Trịnh Tam Pháo, nhưng mà hiện thực trước mắt và vẻ chấn động trên mặt Trịnh Tam Pháo, vẫn khiến mọi người không thể không tiếp nhận một sự thật lạnh băng.
Đó là vũ khí được làm từ hàn băng vạn năm thế mà lại bị hòa tan!
Và Trịnh Tam Pháo bị thua trong một chiêu cũng là thật!
ừng ực…
Mọi người căng thẳng mà nuốt nước bọt liên tục, sợ hãi nhìn về phía Diệp Lâm, không biết thằng nhãi kia là thần thánh phương nào?
Anh ta từng đánh chết Tọa Sơn Điêu, bây giờ ngay cả cổ võ giả xuất thân núi Trường Bạch cũng không phải là đối thủ của anh ta!
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nó đã cắn nuốt hơn phân nửa hàn băng, cũng có nghĩa là hòa tan hơn phân nửa hàn băng.
Lúc này, nơi mà Diệp Lâm và Trịnh Tam Pháo đang đứng đã bị đóng băng, khí lạnh rợn người, không ai dám lại gần.
Thấy chùy băng đang dần tan rã, dao găm trông có vẻ bình thường trong tay đối phương như là kiến càng lay cổ thụ, hòa tan hơn phân nửa chùy băng.
Sắc mặt Trịnh Tam Pháo càng thêm khó coi, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, giống như là ban ngày ban mặt gặp quỷ vậy.
Hàn băng vạn năm chưa từng hòa tan, sao lại bị một cây dao găm hòa tan vậy chứ?
Mẹ nó cái thứ kia là cái quỷ gì vậy?
Có phải là đối phương dùng yêu pháp gì không?
Giờ phút này, không chỉ có một mình Trịnh Tam Pháo là chấn động, mà đám đồ đệ bỏ mạng vì tên tuổi của núi Trường Bạch nên tụ tập lại chỗ Trịnh Tam Pháo cũng chấn động không kém.
Bọn họ vốn định xem cố võ giả thật sự sẽ vả mặt Diệp Lâm thế nào, nào ngờ chỉ gần như trong một chiêu, thanh chùy gai nối danh là hàn băng vạn năm trong tay Trịnh Tam Pháo, thế mà lại thật sự hòa tan.
Còn cây dao găm trong tay Diệp Lâm, ngoại trừ bao phủ một lớp băng mỏng ra thì chẳng có gì thay đổi.
Có lẽ là thực lực của mọi người không bằng hai người họ, nhưng mà mắt có thể thây, tai có thể nghe, mọi người vẫn có thể hiểu được thế cục trước mắt.
Sao mà nhìn thế nào cũng đều là cổ võ giả Trịnh Tam Pháo rơi vào thế yếu!
Ô!
Hiện trường vang lên tiếng cảm thán liên tục.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt chấn động và khó tin giống như Trịnh Tam Pháo.
“Thật hay giả vậy? Tôi không nhìn lầm chứ? Vũ khí trong tay anh Pháo bị hòa tan hết phân nửa rồi!”
“Không đúng! Rất là không đúng! Sao tôi cứ cảm thấy anh Pháo sắp thua rồi vậy?”
“Đừng nói bừa! Anh Pháo chính là cổ võ giả, cho dù là nhắm mắt lại cũng có thế thắng được
thằng nhãi kia!”
“Nói không chừng hàn băng hòa tan là một tuyệt chiêu do anh Pháo cố ý làm ra!”
Tuy rằng mọi người đều cố gắng tìm đủ loại lý do miễn cưỡng bào chữa cho Trịnh Tam Pháo, nhưng mà hiện thực trước mắt và vẻ chấn động trên mặt Trịnh Tam Pháo, vẫn khiến mọi người không thể không tiếp nhận một sự thật lạnh băng.
Đó là vũ khí được làm từ hàn băng vạn năm thế mà lại bị hòa tan!
Và Trịnh Tam Pháo bị thua trong một chiêu cũng là thật!
ừng ực…
Mọi người căng thẳng mà nuốt nước bọt liên tục, sợ hãi nhìn về phía Diệp Lâm, không biết thằng nhãi kia là thần thánh phương nào?
Anh ta từng đánh chết Tọa Sơn Điêu, bây giờ ngay cả cổ võ giả xuất thân núi Trường Bạch cũng không phải là đối thủ của anh ta!