Bên kia.
Trong nhà Susan cũng xảy ra một cuộc tranh chấp.
"Cha, cha giúp con gọi điện hỏi một câu xem bạn học kia của con thế nào nhé!"
Susan cầu xin cha cô ấy vận dụng mối quan hệ của mình để hỏi thăm tình hình.
"Không!"
Sau khi biết người bị bắt là Diệp Lâm, dù nói thế nào cha của Susan cũng không chịu giúp đỡ. Hơn nữa ông ấy còn ra lệnh cho con gái mình phải vạch ra ranh giới rõ ràng giữa cô và thằng nhóc kia.
Khi vụ tai nạn ô tô xảy ra, Susan đã từng nhờ cha mình giúp điều tra sự thật. Vì vậy, cha Susan vẫn có chút ấn tượng về thanh niên tên Diệp Lâm này.
"Nó là một tên rác rưởi đã từng vào tù, tại sao con vẫn còn liên lạc với nó? Nó bị bỏ tù cũng đáng!"
“Đúng là chó không thể thay đổi thói quen ăn cứt, vừa được thả ra đã bắt đầu đánh nhau! Lại còn đánh con trai của chánh văn phòng Tạ? Thật to gan lớn mật! Nó cho rằng mình vẫn là đại thiếu gia coi trời bằng vung của nhà họ Diệp à!"
Mẹ Susan ở bên cũng lên tiếng: “Susan, không phải mẹ nói con nhưng đêm nay con không đi xem mắt cho tử tế lại còn giúp bạn học cũ, đánh con trai của chánh văn phòng Tạ. Nói thế không phải buồn cười sao?”
"Bố con còn đang làm việc dưới quyền của chánh văn phòng Tạ. Xảy ra chuyện này, sau này chúng ta làm sao có thể nhìn mặt nhau nữa? Không phải trở thành kẻ thù sao? Làm không tốt còn sẽ bị nhắm vào đó!"
Bố của Susan chỉ là một thư ký nhỏ, nói thẳng ra cũng chỉ là một cán bộ. Mà chánh văn phòng Tạ lại là quan chức cấp chín hẳn hoi.
Dù là quan chức nhỏ như hạt mè thì cũng có địa vị cao hơn ông.
“Ôi, dù cho tôi có bị nhắm vào thì cũng không sao.” Bố Susan thở dài nặng nề: “Nhưng đã gây chuyện như thế thì công việc của Susan cũng đừng mơ nữa!”
“Con trai của chánh văn phòng Tạ là trưởng bộ phận nhân sự của tập đoàn Triệu thị. Vốn dĩ tôi muốn dùng buổi xem mắt này để hai người làm quen với nhau. Cho dù hôn nhân không thành thì vẫn có thể kéo gần mối quan hệ này với cậu ta. Thuận lợi vào làm ở công ty lớn như Tập đoàn Triệu thị."
"Hiện tại con đắc tội cậu ta thì đừng nói là Tập đoàn Triệu thị, người ta tùy tiện gọi một cú điện thoại thì chỉ sợ những công ty lớn ở Yến Kinh này cũng không dám nhận con."
Nhắc đến công việc, Susan không nhịn được phản bác nói.
“Chuyện công việc đã được Diệp Lâm sắp xếp cho con xong rồi.”
"Vừa hay cậu ấy quen biết Triệu Uyển Đình đại tiểu thư của nhà họ Triệu. Triệu đại tiểu thư đã tự mình nói, ngày mai con đến công ty bọn họ báo danh..."
Chẳng qua, sau khi Diệp Lâm nói một câu đắc tội với nhà họ Triệu thì lời hứa hẹn này không biết có thể thực hiện được nữa hay không.
Vì vậy, khi Susan nói, âm thanh càng ngày càng nhỏ, có vẻ hơi thiếu tự tin.
Ở trong mắt cha mẹ cô thì đó chính là biểu hiện của nói dối.
"Ha ha, con muốn bảo vệ thằng nhóc kia thì cũng phải nghĩ ra cái cớ gì tốt một chút chứ. Bản thân nó còn lo chưa xong mà còn giúp được con sắp xếp công việc ư?" Bố của Susan cười lạnh nói.
"Hơn nữa lại còn quen biết đại tiểu thư nhà họ Triệu sao? Sao con không nói luôn là nó quen biết với ông cụ nhà họ Triệu có phải tốt hơn không? Chỉ nói một câu mà để con thay thế Tạ thiếu gia nhận chức trưởng phòng nhân sự ư!" Mẹ Susan cũng lắc đầu cười khổ.
Nghe vậy, Susan thầm nghĩ: Ông cụ Triệu thật sự quen biết cậu ấy. Tối nay người ta còn đến kính rượu Diệp Lâm đấy.
Chỉ là sự thật này có nói ra cũng chẳng ai tin.
Susan đành chuyển chủ đề, tiếp tục cầu xin cha mình: "Cha cứ gọi điện hỏi xem. Có lẽ bây giờ cậu ấy sắp bị tra tấn cũng nên, cha cũng có thể giúp cầu xin chút!"
"Đừng nghĩ tới chuyện đó!" Bố Susan chán ghét nói: "Loại người giống như nó nên cắt đứt quan hệ càng sớm càng tốt. Sao cha có thể thay nó cầu xin được?"
"Nếu cha không gọi thì con sẽ tự mình đi xem!" Susan tức giận nói.
“Con dám!” Bố Susan tức giận nói: “Nếu con dám bước ra khỏi cửa này, cha sẽ đánh gãy chân con!”
Đúng lúc đó có tiếng chuông cửa vang lên.
Mẹ của Susan mở cửa, chỉ thấy một bưu kiện chuyển phát nhanh.
"Kỳ quái, muộn như vậy rồi, còn ai sẽ gửi chuyển phát nhanh nhỉ?"
Khi mở bưu kiện chuyển phát nhanh ra, gia đình ba người đều sợ ngây người.
Hóa ra đó là một thông báo tuyển dụng, đồng phục làm việc và thẻ làm việc cũng được gửi đến.
Trong nhà Susan cũng xảy ra một cuộc tranh chấp.
"Cha, cha giúp con gọi điện hỏi một câu xem bạn học kia của con thế nào nhé!"
Susan cầu xin cha cô ấy vận dụng mối quan hệ của mình để hỏi thăm tình hình.
"Không!"
Sau khi biết người bị bắt là Diệp Lâm, dù nói thế nào cha của Susan cũng không chịu giúp đỡ. Hơn nữa ông ấy còn ra lệnh cho con gái mình phải vạch ra ranh giới rõ ràng giữa cô và thằng nhóc kia.
Khi vụ tai nạn ô tô xảy ra, Susan đã từng nhờ cha mình giúp điều tra sự thật. Vì vậy, cha Susan vẫn có chút ấn tượng về thanh niên tên Diệp Lâm này.
"Nó là một tên rác rưởi đã từng vào tù, tại sao con vẫn còn liên lạc với nó? Nó bị bỏ tù cũng đáng!"
“Đúng là chó không thể thay đổi thói quen ăn cứt, vừa được thả ra đã bắt đầu đánh nhau! Lại còn đánh con trai của chánh văn phòng Tạ? Thật to gan lớn mật! Nó cho rằng mình vẫn là đại thiếu gia coi trời bằng vung của nhà họ Diệp à!"
Mẹ Susan ở bên cũng lên tiếng: “Susan, không phải mẹ nói con nhưng đêm nay con không đi xem mắt cho tử tế lại còn giúp bạn học cũ, đánh con trai của chánh văn phòng Tạ. Nói thế không phải buồn cười sao?”
"Bố con còn đang làm việc dưới quyền của chánh văn phòng Tạ. Xảy ra chuyện này, sau này chúng ta làm sao có thể nhìn mặt nhau nữa? Không phải trở thành kẻ thù sao? Làm không tốt còn sẽ bị nhắm vào đó!"
Bố của Susan chỉ là một thư ký nhỏ, nói thẳng ra cũng chỉ là một cán bộ. Mà chánh văn phòng Tạ lại là quan chức cấp chín hẳn hoi.
Dù là quan chức nhỏ như hạt mè thì cũng có địa vị cao hơn ông.
“Ôi, dù cho tôi có bị nhắm vào thì cũng không sao.” Bố Susan thở dài nặng nề: “Nhưng đã gây chuyện như thế thì công việc của Susan cũng đừng mơ nữa!”
“Con trai của chánh văn phòng Tạ là trưởng bộ phận nhân sự của tập đoàn Triệu thị. Vốn dĩ tôi muốn dùng buổi xem mắt này để hai người làm quen với nhau. Cho dù hôn nhân không thành thì vẫn có thể kéo gần mối quan hệ này với cậu ta. Thuận lợi vào làm ở công ty lớn như Tập đoàn Triệu thị."
"Hiện tại con đắc tội cậu ta thì đừng nói là Tập đoàn Triệu thị, người ta tùy tiện gọi một cú điện thoại thì chỉ sợ những công ty lớn ở Yến Kinh này cũng không dám nhận con."
Nhắc đến công việc, Susan không nhịn được phản bác nói.
“Chuyện công việc đã được Diệp Lâm sắp xếp cho con xong rồi.”
"Vừa hay cậu ấy quen biết Triệu Uyển Đình đại tiểu thư của nhà họ Triệu. Triệu đại tiểu thư đã tự mình nói, ngày mai con đến công ty bọn họ báo danh..."
Chẳng qua, sau khi Diệp Lâm nói một câu đắc tội với nhà họ Triệu thì lời hứa hẹn này không biết có thể thực hiện được nữa hay không.
Vì vậy, khi Susan nói, âm thanh càng ngày càng nhỏ, có vẻ hơi thiếu tự tin.
Ở trong mắt cha mẹ cô thì đó chính là biểu hiện của nói dối.
"Ha ha, con muốn bảo vệ thằng nhóc kia thì cũng phải nghĩ ra cái cớ gì tốt một chút chứ. Bản thân nó còn lo chưa xong mà còn giúp được con sắp xếp công việc ư?" Bố của Susan cười lạnh nói.
"Hơn nữa lại còn quen biết đại tiểu thư nhà họ Triệu sao? Sao con không nói luôn là nó quen biết với ông cụ nhà họ Triệu có phải tốt hơn không? Chỉ nói một câu mà để con thay thế Tạ thiếu gia nhận chức trưởng phòng nhân sự ư!" Mẹ Susan cũng lắc đầu cười khổ.
Nghe vậy, Susan thầm nghĩ: Ông cụ Triệu thật sự quen biết cậu ấy. Tối nay người ta còn đến kính rượu Diệp Lâm đấy.
Chỉ là sự thật này có nói ra cũng chẳng ai tin.
Susan đành chuyển chủ đề, tiếp tục cầu xin cha mình: "Cha cứ gọi điện hỏi xem. Có lẽ bây giờ cậu ấy sắp bị tra tấn cũng nên, cha cũng có thể giúp cầu xin chút!"
"Đừng nghĩ tới chuyện đó!" Bố Susan chán ghét nói: "Loại người giống như nó nên cắt đứt quan hệ càng sớm càng tốt. Sao cha có thể thay nó cầu xin được?"
"Nếu cha không gọi thì con sẽ tự mình đi xem!" Susan tức giận nói.
“Con dám!” Bố Susan tức giận nói: “Nếu con dám bước ra khỏi cửa này, cha sẽ đánh gãy chân con!”
Đúng lúc đó có tiếng chuông cửa vang lên.
Mẹ của Susan mở cửa, chỉ thấy một bưu kiện chuyển phát nhanh.
"Kỳ quái, muộn như vậy rồi, còn ai sẽ gửi chuyển phát nhanh nhỉ?"
Khi mở bưu kiện chuyển phát nhanh ra, gia đình ba người đều sợ ngây người.
Hóa ra đó là một thông báo tuyển dụng, đồng phục làm việc và thẻ làm việc cũng được gửi đến.