Là thằng nhãi họ Diệp kia hả?
Sao có thế chứ?
“Ông Trương, Doanh Châu và Thanh châu hợp tác diệt cướp, mời nhà họ Trương các ông đi
sang một bên, đừng có xen vào!” Đoạn Tử Du cất
cao giọng nói.
“Không dám… không dám…” Nghe vậy, Trương Văn Viễn liên tục lùi ra sau.
Thần tiên đánh nhau, làm gì có chỗ cho ông ta nhúng tay? Cho ông ta mười cái lá gan, ông ta cũng không dám nhúng tay!
“Diệp tiên sinh, không ngờ chúng ta lại nhanh gặp mặt thế này!” Thấy Diệp Lâm, Hàn Anh chủ động cười chào hỏi: “Đã nói là sẽ đến đại doanh Thanh châu tìm tôi mà, sao lại đi tới Phụng Thiên Doanh châu trước vậy?”
“Xin chào, Hàn tiểu thư.” Diệp Lâm cười đáp lễ: “Tôi đến đây là vì xử lý một vài chuyện cá nhân.”
“Là ân oán với Tọa Sơn Điêu hả?” Hàn Anh nghiêm mặt nói: “Vậy thì đúng lúc lắm. Chúng ta có cùng kẻ địch, cùng nhau hợp tác giết địch đi!”
Thấy Diệp Lâm nói chuyện với con gái của chiến thần Thanh châu, mọi người xung đều cảm thấy chấn động và ngạc nhiên.
Bọn họ thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự là thằng nhãi họ Diệp gọi quân Thanh Châu đến giúp đõ?
Thảo nào anh ta dám xông vào nhà họ Trương, còn không hề sợ hãi trước Tọa Sơn Điêu.
Hóa ra là anh ta có át chủ bài!
Tuy rằng Tọa Sơn Điêu mạnh nhất Phụng Thiên là đại lão ngầm của Phụng Thiên, nhưng mà anh ta vẫn chưa đủ tư cách để đối đầu với chiến thần Thanh Cháu hoặc là Doanh Châu, giống như là quân bất chính quy đối đầu với quân chính quy vậy.
Lúc này, Tọa Sơn Điêu nhanh chóng đánh giá xung quanh, tạm thời yên lòng.
Bởi vì chỉ có con của hai đại chiến thần, chứ không có hai đại chiến thần, vậy thì anh ta có thể yên tâm rồi.
ở trong mắt Tọa Sơn Điêu, cao thủ cấp bậc chiến thần mới đáng sợ, còn con của chiến thần thì còn quá non để đánh thắng mình.
“Tọa Sơn Điêu, anh hoành hành Phụng Thiên mấy chục năm, anh thật sự cho rằng không ai có thể quản được anh hay sao?”
Tuy rằng Hàn Anh ỞThanh châu, nhưng mà cô cũng có nghe thấy các hành vi tàn ác của Tọa Sơn Điêu ở Phụng Thiên. Hôm nay cô tự mình đi diệt cướp với tâm trạng thích thú và ý chí chiến đầu tràn đầy.
“Còn không mau giơ tay chịu trói?”
Nghe vậy, Tọa Sơn Điêu cười lạnh lùng: “Chỉ bằng hai đứa nhóc bọn mày mà đòi đánh thắng tao hả? Nằm mơ đi cho nhanh!”
“Trừ khi cha bọn mày tới thì tao còn có thế nghiêm túc đánh một chút.”
“Nếu thêm chúng tôi nữa thì sao?”
Đúng lúc này, lại có thêm một đội quân đi vào.
Thủ lĩnh vẫn là một người trẻ tuổi.
Mọi người ở đây không hề xa lạ với anh ta, sôi nổi lên tiếng.
“Là con trai của thống đốc phủ Phụng Thiên!”
“Là Giang đại công tử Giang Lãng!”
“Trời ạ… phủ Phụng Thiên của chúng ta cũng muốn nhúng tay nữa hả?”
Giang Lãng dẫn đầu đi lên: “Phủ Phụng Thiên nqhe lênh diet cướp!”
Sao có thế chứ?
“Ông Trương, Doanh Châu và Thanh châu hợp tác diệt cướp, mời nhà họ Trương các ông đi
sang một bên, đừng có xen vào!” Đoạn Tử Du cất
cao giọng nói.
“Không dám… không dám…” Nghe vậy, Trương Văn Viễn liên tục lùi ra sau.
Thần tiên đánh nhau, làm gì có chỗ cho ông ta nhúng tay? Cho ông ta mười cái lá gan, ông ta cũng không dám nhúng tay!
“Diệp tiên sinh, không ngờ chúng ta lại nhanh gặp mặt thế này!” Thấy Diệp Lâm, Hàn Anh chủ động cười chào hỏi: “Đã nói là sẽ đến đại doanh Thanh châu tìm tôi mà, sao lại đi tới Phụng Thiên Doanh châu trước vậy?”
“Xin chào, Hàn tiểu thư.” Diệp Lâm cười đáp lễ: “Tôi đến đây là vì xử lý một vài chuyện cá nhân.”
“Là ân oán với Tọa Sơn Điêu hả?” Hàn Anh nghiêm mặt nói: “Vậy thì đúng lúc lắm. Chúng ta có cùng kẻ địch, cùng nhau hợp tác giết địch đi!”
Thấy Diệp Lâm nói chuyện với con gái của chiến thần Thanh châu, mọi người xung đều cảm thấy chấn động và ngạc nhiên.
Bọn họ thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự là thằng nhãi họ Diệp gọi quân Thanh Châu đến giúp đõ?
Thảo nào anh ta dám xông vào nhà họ Trương, còn không hề sợ hãi trước Tọa Sơn Điêu.
Hóa ra là anh ta có át chủ bài!
Tuy rằng Tọa Sơn Điêu mạnh nhất Phụng Thiên là đại lão ngầm của Phụng Thiên, nhưng mà anh ta vẫn chưa đủ tư cách để đối đầu với chiến thần Thanh Cháu hoặc là Doanh Châu, giống như là quân bất chính quy đối đầu với quân chính quy vậy.
Lúc này, Tọa Sơn Điêu nhanh chóng đánh giá xung quanh, tạm thời yên lòng.
Bởi vì chỉ có con của hai đại chiến thần, chứ không có hai đại chiến thần, vậy thì anh ta có thể yên tâm rồi.
ở trong mắt Tọa Sơn Điêu, cao thủ cấp bậc chiến thần mới đáng sợ, còn con của chiến thần thì còn quá non để đánh thắng mình.
“Tọa Sơn Điêu, anh hoành hành Phụng Thiên mấy chục năm, anh thật sự cho rằng không ai có thể quản được anh hay sao?”
Tuy rằng Hàn Anh ỞThanh châu, nhưng mà cô cũng có nghe thấy các hành vi tàn ác của Tọa Sơn Điêu ở Phụng Thiên. Hôm nay cô tự mình đi diệt cướp với tâm trạng thích thú và ý chí chiến đầu tràn đầy.
“Còn không mau giơ tay chịu trói?”
Nghe vậy, Tọa Sơn Điêu cười lạnh lùng: “Chỉ bằng hai đứa nhóc bọn mày mà đòi đánh thắng tao hả? Nằm mơ đi cho nhanh!”
“Trừ khi cha bọn mày tới thì tao còn có thế nghiêm túc đánh một chút.”
“Nếu thêm chúng tôi nữa thì sao?”
Đúng lúc này, lại có thêm một đội quân đi vào.
Thủ lĩnh vẫn là một người trẻ tuổi.
Mọi người ở đây không hề xa lạ với anh ta, sôi nổi lên tiếng.
“Là con trai của thống đốc phủ Phụng Thiên!”
“Là Giang đại công tử Giang Lãng!”
“Trời ạ… phủ Phụng Thiên của chúng ta cũng muốn nhúng tay nữa hả?”
Giang Lãng dẫn đầu đi lên: “Phủ Phụng Thiên nqhe lênh diet cướp!”