Thì ra anh muốn bước cao hơn, trực tiếp trở thành chiến thần!
Như mọi người đã biết, trong chín chiến khu ở Đại Hạ, bây giờ chỉ có Ung Châu là không có thủ lĩnh, vị trí chiến thần cũng bị bỏ trổng.
“Hóa ra cậu muốn tranh đoạt vị trí chiến thần Ung Châu?”
Nghe được lời này, Hàn Sơn Hà đột nhiên hiếu ra, vẻ mặt ngạc nhiên.
Không ngờ Diệp Lâm lại có dã tâm cao như vậy.
Ông ta tự thấy mình thật nông cạn.
Nếu có người có thế trở thành chiến thần ở Ung Châu, đồng nghĩa với việc ngang hàng với ông ta, vậy tại sao phải cần đến sự hỗ trợ của ông ta cơ chứ?
“Khấu khí lớn thật!” Đoàn Tử Du nghe vậy, vừa ngạc nhiên vừa khinh thường: “Ung Châu là thành trì quân sự, nhân tài vô số kề. Anh vừa không có địa vị, vừa không có chiến công thì làm sao mà tranh giành được?”
“Hơn nữa, anh cũng không phải là quân lính trong Bộ Quốc phòng, tháng sau cũng không có tư cách tham gia trận chiến tranh chức chiến thần ở Ung Châu!”
Điều Đoàn Tử Du nói không sai.
Nếu muốn tham gia bất kỳ cuộc thi nào ở chiến khu, ít nhất phải đăng ký với Bộ Quốc phòng và trở thành quân nhân chính thức mới được.
Hơn nữa, trận chiến tranh vị trí chiến thần không phải trận so tài bình thường, không những phải ở trong quân đội, mà phải có thêm các tiêu chí khác như chiến công hay lai lịch.
Suy cho cùng, việc chọn ra một chiến thống lĩnh quân đội của một châu đâu có phải trò đùa?
Mặc dù thực lực của Diệp Lâm ai cũng rõ ràng, nhưng đế tham gia ứng tuyến chức chiến thần, chỉ thực lực thôi là chưa đủ.
“ừm… Đây quả thực là một vấn đề!” Hàn Sơn Hà cũng gật đầu: “Mặc dù cậu có thực lực đế cạnh tranh với những cao thủ ở Ung Châu, nhưng không có gì trong tay, cậu vẫn không đủ tư cách để tham gia cạnh tranh chức chiến thằn.”
“Đúng vậy!” Hàn Anh cũng đột nhiên hiểu ra, cảm thấy hơi áy náy: “Xin lỗi anh, anh Diệp, lần trước quên nói cho anh biết những chuyện này.”
“Không sao!” Diệp Lâm khẽ lắc đầu.
Sư phụ thứ tư của anh là chiến thần Ung Châu tiền nhiệm, anh lại là đệ tử thân cận của ông ây. Nếu vậy mà cũng không đủ tư cách thì những người khác cũng sẽ không có tư cách tranh tài.
“Hay là như vậy đi!” Hàn Sơn Hà dừng một
chút rồi nói: “Nếu cậu thật sự có ý định tham gia thì tôi có thế giúp cậu viết thư giới thiệu, chứng minh cho cậu.”
“Cậu hãy cầm thư của tôi đến doanh trại Ung Châu, có lẽ họ có thể phá lệ, để cậu thi đấu.”
Ở truyen.tamlinh247.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..
Các bạn vào google.com gõ me truyen.tamlinh247 và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện tamlinh247 là ra nhé
Đoàn Tử Du nghe xong bèn sửng sốt: “Chú Hàn, chú… Chú muốn làm người bảo lãnh cho anh ta sao? Việc này không phải quá mạo hiếm ư? Nếu anh ta xảy ra chuyện gì, chú cũng sẽ bị liên lụy!”
Suy cho cùng, cuộc chiến tranh chức chiến thần đâu chỉ là trò chơi trẻ con?
Nếu người được tiến cử có nhân cách không tốt hoặc là gián điệp của kẻ thù, một khi được phép lên nắm quyền, chẳng phải sẽ gặp rắc rối sao?
Lúc đó, ngay cả người tiến cử cũng sẽ bị liên lụy.
“Ha ha!” Hàn Sơn Hà thản nhiên cười nói: “Không sao cả, tôi tin tưởng cậu Diệp, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót đâu.”
Hàn Sơn Hà luôn cảm kích việc Diệp Lâm cứu vợ mình, nhưng ông ta lại không có gì báo đáp. Hôm nay, thấy Diệp Lâm có muốn tranh giành vị trí chiến thần Ung Châu, ông ta cũng muốn giúp đỡ phần nào.
Diệp Lâm vốn muốn từ chối, nhưng Hàn Sơn Hà nhất quyết đòi viết.
“Đưa cho tôi một cây bút!”
Ngay lập tức, nhà họ Trương đã chuẩn bị giấy bút cho Hàn Sơn Hà.
Hàn Sơn Hà vội vàng viết thư giới thiệu.
“Chữ chú đẹp quá!” Đoàn Tử Du nhanh chóng nắm bắt được cơ hội, không ngừng khen ngợi.
“ô? Tử Du, cậu thấy chữ của tôi đẹp ở đâu vậy?” Hàn Sơn Hà cười hỏi.
“Dạ….” Đoàn Tử Du bị câu hỏi này chặn họng. Anh ta chỉ muốn nịnh nọt một tí thôi, chứ đâu có biết gì về thư pháp, đương nhiên cũng không thể giải thích được tại sao.
“Hàn chiến thân quanh năm ở quân đội mà vẫn có thế viết thư pháp gọn gàng như vậy. Tuy rằng chúng tôi không hiểu, nhưng chữ viết của ngài thật sự rất đẹp, rất hiếm có!” Những người khác cũng thi nhau khen ngợi.
Hàn Anh cười nói: “Cha tôi thường xuyên luyện thư pháp trong doanh trại, nói rằng nó có thể rèn luyện tâm tính. Vậy nên ông ấy đã mời rất nhiều đại sư của hiệp hội thư pháp đến dạy.”
Hàn Sơn Hà bình thản mỉm cười, rất hài lòng với chữ viết của mình, nhưng vẫn khiêm tốn nói:
“Để mọi người chê cười rồi.’
Nói xong, Hàn Sơn Hà cầm mảnh giấy đưa vào tay Diệp Lâm.
Diệp Lâm nhìn kỹ hơn và mỉm cười: “Thư pháp của Hàn chiến thần là sự kết hợp giữa Liều Thế của Liễu Công Quyền và Nhan Thể của Nhan Chân Khanh. Có thế nói là trong cái cũ có cái mới, tự hình thành bút pháp của riêng mình!”
Hàn Sơn Hà nghe được lời này, lập tức ngạc nhiên, không khỏi vui vẻ nói: “Cậu Diệp, cậu cũng biết thư pháp sao?”
Như mọi người đã biết, trong chín chiến khu ở Đại Hạ, bây giờ chỉ có Ung Châu là không có thủ lĩnh, vị trí chiến thần cũng bị bỏ trổng.
“Hóa ra cậu muốn tranh đoạt vị trí chiến thần Ung Châu?”
Nghe được lời này, Hàn Sơn Hà đột nhiên hiếu ra, vẻ mặt ngạc nhiên.
Không ngờ Diệp Lâm lại có dã tâm cao như vậy.
Ông ta tự thấy mình thật nông cạn.
Nếu có người có thế trở thành chiến thần ở Ung Châu, đồng nghĩa với việc ngang hàng với ông ta, vậy tại sao phải cần đến sự hỗ trợ của ông ta cơ chứ?
“Khấu khí lớn thật!” Đoàn Tử Du nghe vậy, vừa ngạc nhiên vừa khinh thường: “Ung Châu là thành trì quân sự, nhân tài vô số kề. Anh vừa không có địa vị, vừa không có chiến công thì làm sao mà tranh giành được?”
“Hơn nữa, anh cũng không phải là quân lính trong Bộ Quốc phòng, tháng sau cũng không có tư cách tham gia trận chiến tranh chức chiến thần ở Ung Châu!”
Điều Đoàn Tử Du nói không sai.
Nếu muốn tham gia bất kỳ cuộc thi nào ở chiến khu, ít nhất phải đăng ký với Bộ Quốc phòng và trở thành quân nhân chính thức mới được.
Hơn nữa, trận chiến tranh vị trí chiến thần không phải trận so tài bình thường, không những phải ở trong quân đội, mà phải có thêm các tiêu chí khác như chiến công hay lai lịch.
Suy cho cùng, việc chọn ra một chiến thống lĩnh quân đội của một châu đâu có phải trò đùa?
Mặc dù thực lực của Diệp Lâm ai cũng rõ ràng, nhưng đế tham gia ứng tuyến chức chiến thần, chỉ thực lực thôi là chưa đủ.
“ừm… Đây quả thực là một vấn đề!” Hàn Sơn Hà cũng gật đầu: “Mặc dù cậu có thực lực đế cạnh tranh với những cao thủ ở Ung Châu, nhưng không có gì trong tay, cậu vẫn không đủ tư cách để tham gia cạnh tranh chức chiến thằn.”
“Đúng vậy!” Hàn Anh cũng đột nhiên hiểu ra, cảm thấy hơi áy náy: “Xin lỗi anh, anh Diệp, lần trước quên nói cho anh biết những chuyện này.”
“Không sao!” Diệp Lâm khẽ lắc đầu.
Sư phụ thứ tư của anh là chiến thần Ung Châu tiền nhiệm, anh lại là đệ tử thân cận của ông ây. Nếu vậy mà cũng không đủ tư cách thì những người khác cũng sẽ không có tư cách tranh tài.
“Hay là như vậy đi!” Hàn Sơn Hà dừng một
chút rồi nói: “Nếu cậu thật sự có ý định tham gia thì tôi có thế giúp cậu viết thư giới thiệu, chứng minh cho cậu.”
“Cậu hãy cầm thư của tôi đến doanh trại Ung Châu, có lẽ họ có thể phá lệ, để cậu thi đấu.”
Ở truyen.tamlinh247.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..
Các bạn vào google.com gõ me truyen.tamlinh247 và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện tamlinh247 là ra nhé
Đoàn Tử Du nghe xong bèn sửng sốt: “Chú Hàn, chú… Chú muốn làm người bảo lãnh cho anh ta sao? Việc này không phải quá mạo hiếm ư? Nếu anh ta xảy ra chuyện gì, chú cũng sẽ bị liên lụy!”
Suy cho cùng, cuộc chiến tranh chức chiến thần đâu chỉ là trò chơi trẻ con?
Nếu người được tiến cử có nhân cách không tốt hoặc là gián điệp của kẻ thù, một khi được phép lên nắm quyền, chẳng phải sẽ gặp rắc rối sao?
Lúc đó, ngay cả người tiến cử cũng sẽ bị liên lụy.
“Ha ha!” Hàn Sơn Hà thản nhiên cười nói: “Không sao cả, tôi tin tưởng cậu Diệp, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót đâu.”
Hàn Sơn Hà luôn cảm kích việc Diệp Lâm cứu vợ mình, nhưng ông ta lại không có gì báo đáp. Hôm nay, thấy Diệp Lâm có muốn tranh giành vị trí chiến thần Ung Châu, ông ta cũng muốn giúp đỡ phần nào.
Diệp Lâm vốn muốn từ chối, nhưng Hàn Sơn Hà nhất quyết đòi viết.
“Đưa cho tôi một cây bút!”
Ngay lập tức, nhà họ Trương đã chuẩn bị giấy bút cho Hàn Sơn Hà.
Hàn Sơn Hà vội vàng viết thư giới thiệu.
“Chữ chú đẹp quá!” Đoàn Tử Du nhanh chóng nắm bắt được cơ hội, không ngừng khen ngợi.
“ô? Tử Du, cậu thấy chữ của tôi đẹp ở đâu vậy?” Hàn Sơn Hà cười hỏi.
“Dạ….” Đoàn Tử Du bị câu hỏi này chặn họng. Anh ta chỉ muốn nịnh nọt một tí thôi, chứ đâu có biết gì về thư pháp, đương nhiên cũng không thể giải thích được tại sao.
“Hàn chiến thân quanh năm ở quân đội mà vẫn có thế viết thư pháp gọn gàng như vậy. Tuy rằng chúng tôi không hiểu, nhưng chữ viết của ngài thật sự rất đẹp, rất hiếm có!” Những người khác cũng thi nhau khen ngợi.
Hàn Anh cười nói: “Cha tôi thường xuyên luyện thư pháp trong doanh trại, nói rằng nó có thể rèn luyện tâm tính. Vậy nên ông ấy đã mời rất nhiều đại sư của hiệp hội thư pháp đến dạy.”
Hàn Sơn Hà bình thản mỉm cười, rất hài lòng với chữ viết của mình, nhưng vẫn khiêm tốn nói:
“Để mọi người chê cười rồi.’
Nói xong, Hàn Sơn Hà cầm mảnh giấy đưa vào tay Diệp Lâm.
Diệp Lâm nhìn kỹ hơn và mỉm cười: “Thư pháp của Hàn chiến thần là sự kết hợp giữa Liều Thế của Liễu Công Quyền và Nhan Thể của Nhan Chân Khanh. Có thế nói là trong cái cũ có cái mới, tự hình thành bút pháp của riêng mình!”
Hàn Sơn Hà nghe được lời này, lập tức ngạc nhiên, không khỏi vui vẻ nói: “Cậu Diệp, cậu cũng biết thư pháp sao?”