Âu Dương Minh Khánh ngồi trong phòng chờ, lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó, hiển nhiên là đều đã nằm trong sự tính toán của anh ta.
“Đi!”
Ninh Vũ Phi đang ngồi trong lớp thì nhận được một tin nhắn, được gửi đến từ một số điện thoại lạ, anh ngạc nhiên mở tin nhắn ra.
Ánh mắt anh lập tức nheo lại, trong tin nhắn là ảnh chụp Tư Đồ Y Nhạn bị bắt cóc.
Ninh Phi Vũ thừa dịp giáo viên đang viết bảng, lập tức từ cửa sau trốn đi, sau khi ra ngoài, anh bấm gọi vào số đối phương.
“A lô…”
“Anh là ai, muốn gì, không được làm hại đến cô ấy.”
Ninh Vũ Phi vừa đi vừa nói.
Âu Dương Minh Khánh cười nói: “Ninh Vũ Phi, có nghe ra được tôi là ai không?”
“Âu Dương Minh Khánh, người anh muốn đối phó là tôi, là đàn ông thì đừng lấy phụ nữ ra làm trò cá cược.”
“Hóa ra anh còn biết là tôi à, địa chỉ tôi đã gửi cho anh, tự mình đến tìm tôi đi, cho anh ba mươi phút.”
Đối phương nói xong cũng cúp điện thoại.
Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ nhìn thời gian một chút, lập tức chạy ra cổng đón xe, đi thẳng đến địa chỉ mà Âu Dương Minh Khánh gửi đến.
Đây là một tòa nhà dân cư không có nóc, Âu Dương Minh Khánh và Tư Đồ Y Nhạn đều đang ở đây.
“Y Nhạn, anh trở thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như bây giờ cũng đều do Ninh Vũ Phi mà ra, chỗ này, ngày hôm nay sẽ chính là mồ chôn của anh ta.”
Âu Dương Minh Khánh hung dữ nói như thế.
Tư Đồ Y Nhạn nói: “Minh Khánh, đây không phải là lỗi của Vũ Phi, tại sao anh lại muốn đem hậu quả mình phải nhận đổ lên đầu người khác?”
“Ha ha ha, nếu như không có Vũ Phi, thì em đã đi với anh, anh cũng sẽ không tìm Điền Hương Ly, cũng sẽ không dẫn đến những chuyện về sau này, tất cả đều là lỗi của Ninh Vũ Phi.”
Một tên tay sai chỉ xuống dưới lầu: “Cậu chủ, Ninh Vũ Phi đến.”
Âu Dương Minh Khánh cười nói: “Tốt lắm, hôm nay anh ta sẽ chết rất thảm ha ha ha ha.”
Sau khi nói xong, anh ta đẩy Tư Đồ Y Nhạn ra ngoài mép tầng thượng, dọa cô ấy hét lên.
“A…”
Hiện tại hai tay Tư Đồ Y Nhạn bị trói, chỉ cần bảo vệ buông tay ra thì cô sẽ rơi xuống dưới.
Ninh Vũ Phi đi cầu thang lên đến tầng cao nhất, cau mày nói: “Âu Dương Minh Khánh, tôi đến rồi.”
“Ninh Vũ Phi, anh thật sự dám đến, thật khiến tôi khâm phục.”
Âu Dương Minh Khánh lạnh lùng nâng súng lên, ngắm bắn một phát về phía Ninh Vũ Phi.
“Bang…”
Đạn bắn vào phần bụng của Ninh Vũ Phi, máu tươi nhuộm đỏ áo sơ mi chỉ trong nháy mắt.
“A… Âu Dương Minh Khánh, anh ngừng tay lại.”
Tư Đồ Y Nhạn hét lớn.
“Ha ha ha, còn may là bắn trật, nếu không thì không chơi được rồi.”
Âu Dương Minh Khánh cười nói: “Ninh Vũ Phi, tôi còn tưởng rằng anh là siêu nhân, đao súng bắn cỡ nào cũng không chết chứ, không ngờ anh vẫn sẽ chảy máu.”
Ninh Vũ Phi che vết thương của mình lại, nói: “Âu Dương Minh Khánh, anh rốt cuộc muốn gì?”
“Muốn gì? Anh lại hỏi tôi muốn gì à? Tôi bây giờ trở thành như thế này đều là do anh hại!”
Âu Dương Minh Khánh gầm thét lên.
“Đó cũng là do anh tự mình gieo gió ắt gặp bão, anh trách được ai cơ chứ.”
“Hừ, đều do anh mang đến cho tôi. Từ sau khi anh xuất hiện, tôi làm chuyện gì cũng không thuận lợi, anh chính là đồ sao chổi.”
“Chậc, anh đang kiếm cớ cho mình đấy thôi, anh rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ thất bại..”
Ninh Vũ Phi hít sâu một hơi, nói tiếp: “Ngoại trừ việc dùng phụ nữ đến uy hiếp tôi thì còn làm được gì khác nào?”
“Bang…”
Một súng này bắn trúng vai phải của Ninh Vũ Phi, máu tươi văng tung tóe.
“Minh Khánh, anh dừng tay, đừng làm như thế, tôi xin anh, tôi đồng ý đi với anh.”
Tư Đồ Y Nhạn òa khóc nói.
“Tư Đồ Y Nhạn, muộn rồi, hôm nay Ninh Vũ Phi nhất định phải chết, em hiểu chưa?”
Ninh Vũ Phi la to: “Y Nhạn, không cần cầu xin anh ta, anh ta mãi mãi cũng chỉ biết đổ hết sai lầm của mình lên đầu người khác thôi.”
“Vũ Phi, cậu đi nhanh lên đi, cứ mặc kệ tôi.”
Tư Đồ Y Nhạn nói.
Cùng lúc đó, bởi vì có người báo cảnh sát, nên Lăng Bảo Châu đã dẫn người đến.
“Chết tiệt, lập tức thông báo cho đội đặc công.”
Lăng Bảo Châu lập tức dẫn người xông qua.