“Không cần thiết đâu, chẳng qua chỉ là một thằng con nhà giàu, em có thể tự giải quyết.”
“Thế sao được? Em là bảo bối của chị, sao có thể cho phép chúng bắt nạt em?” Lệ Khinh Thiền nói.
Ninh Vũ Phi xấu hổ nói: “Được rồi sư tỷ, em là người dễ ăn hiếp sao? Chị yên tâm, chúng ta mau vào ăn cơm thôi.”
“Được rồi.”
Một lát sau đồ ăn được bưng lên, bày ra đầy bàn. Ninh Vũ Phi nói: “Chị ơi, chúng ta không ăn hết chừng này đâu, không cần thiết phải gọi nhiều món như thế.”
“Không sao. Trước kia cuộc sống của chúng ta rất kham khổ, bây giờ chị có năng lực đương nhiên sẽ không để em chịu khổ nữa. Cứ ăn thoải mái đi. Em ăn nhiều mà.”
“Hay là gọi chị Vân Liên vào ăn cùng chúng ta đi.” Ninh Vũ Phi nói.
“Ái chà, Sáu Út có ý đồ nhé, chị đi gọi ngay đây.” Lệ Khinh Thiền cười quyến rũ, đứng dậy kêu Vân Liên vào phòng, nhỏ giọng nói: “Sáu Út nhà em kêu chị đấy nhé.”
“Vũ Phi à? Vậy thì chị không khách sáo nhé.” Vân Liên mỉm cười nói.
“À không, chẳng qua là sư tỷ em gọi nhiều món quá, bọn em không ăn hết được, hơn nữa chị là bạn của sư tỷ nên càng muốn cùng nhau ăn cơm.” Ninh Vũ Phi ngại ngùng nói.
Sao Vân Liên lại không nhận ra ý đồ riêng của anh chứ. Cậu nhóc này chỉ muốn ăn chung với mỹ nhân thôi. Chẳng qua mình đã 26 tuổi mà còn được một chàng trai 20 tuổi coi trọng, trong lòng cô vẫn hơi mừng thầm.
Thấy hai mỹ nhân quyến rũ động lòng người trước mắt mình, Ninh Vũ Phi hơi rung động. Bất kể là Vân Liên hay tam sư tỷ Lệ Khinh Thiền đều là những người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, sắc nước hương trời. Anh mau chóng bình tĩnh lại, sau đó ăn cơm, không thể bị đối phương hớp hồn.
Một lát sau, Vân Liên kêu người bưng một bầu rượu lên, khẽ nhếch môi nói: “Đây là một loại rượu ngọt mà năm đó chị đi du lịch ở vùng núi phát hiện ra, đêm nay chị mời các em uống thử nhé?”
“Cảm ơn chị Liên.”
“Đừng khách sáo. Bữa cơm hôm nay em mời chị, sau này ở thành phố Ngọc Trai có chuyện gì khó xử thì cứ nói với chị.” Vân Liên hào phóng nói.
Ninh Vũ Phi cười ngớ ngẩn: “Vậy thì em không khách sáo đâu.”
Ba người ăn tới một giờ sáng. Giữa chừng uống không ít rượu, trừ Ninh Vũ Phi không say, Vân Liên với Lệ Khinh Thiền đều mắt đầu mơ màng. Ninh Vũ Phi đỡ Vân Liên lên lầu nghỉ ngơi chút. Vừa chạm vào làn da của cô, vô cùng mịn màng bóng loáng. Cô nhắm mắt, gương mặt đỏ ửng, cánh tay như ngó sen trắng nõn phản xạ ôm cổ Ninh Vũ Phi.
“Chị Liên, chị tỉnh lại đi.” Ninh Vũ Phi đau đầu. Một mỹ nhân quyến rũ tuyệt sắc ôm chầm lấy mình thế này, bị người khác thấy thì còn gì là trong sạch? Nhưng Vân Liên đã say rượu, nhân viên nhà hàng cũng đã tan tầm hết rồi. Không còn cách nào khác, Ninh Vũ Phi bế Vân Liên lên, nhanh chân đi lên lầu.
Tầng ba chính là phòng nghỉ. Anh ôm Vân Liên vào phòng nghỉ, đặt cô nằm trên một chiếc giường lớn thoải mái. Ninh Vũ Phi nhìn thoáng qua, suýt nữa mất hồn mất vía. Một mỹ nhân say rượu nằm trước mặt mình, là thằng đàn ông thì đều sẽ có ý tưởng khác thường. Cuối cùng Ninh Vũ Phi lại xem một lát, đắp chăn mỏng cho cô rồi rời đi. Mình phải lý trí, không được xằng bậy.
Về đến dưới lầu, anh cũng đỡ Lệ Khinh Thiền dậy. May mà đều là mỹ nữ, rất nhẹ, có thể dễ dàng bế lên. Bên ngoài còn có thuộc hạ của Lệ Khinh Thiền đang chờ. Mọi người cùng trở về biệt thự.
Hôm sau Lệ Khinh Thiền mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trong một căn phòng xa lạ, lại thấy mình mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa.
“Chẳng lẽ là Sáu Út đưa mình về?” Lệ Khinh Thiền xoay người, cầm di động selfie, sau đó gửi vào group chat, còn kèm theo tin nhắn: “Sáu Út thật tri kỷ, chị uống say còn đưa chị về nhà, đích thân chăm sóc cho chị nữa chứ”.
Tin nhắn liên tục vang lên. Đầu tiên là Lâm Thanh Tiêu: “Chết tiệt! Bị chị giành trước rồi!”
Hoa Nùng Yêu: “Tam sư tỷ, Sáu Út còn nhỏ, sao chị lại cho em ấy uống rượu? Không tốt cho em ấy đâu.”
“Con bé chết tiệt kia, dám mặc váy ngủ của chị, muốn ăn đánh phải không?” Nhị sư tỷ Liễu Việt Yến nói.
Thấy những tin nhắn này, Lệ Khinh Thiền cười đắc ý, viết: “Mấy người hâm mộ ghen tỵ tui thôi. Không nói nữa, tui đi chơi với Sáu Út đây.”
Lệ Khinh Thiền ném di động sang một bên, lại tìm một bộ quần áo vừa người trong tủ, mặc vào rồi đi ra ngoài.
“Cô chủ, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.” Bà Ngô nói.
“Sáu Út đâu?” Lệ Khinh Thiền hỏi.
“Hôm nay là thứ hai, Vũ Phi phải đi học.”
“Đi học ư?”
“Vâng!”
Vừa rồi Lệ Khinh Thiền không nhìn đồng hồ, trực tiếp ngủ quên, cho nên chỉ ăn một chút rồi rời khỏi biệt thự.
Ninh Vũ Phi đang trên đường đến đại học Long Diệu, tay cầm bánh bao với sữa đậu nành mua ở vỉa hè, vui vẻ đi bộ.
“Két!!!” Bỗng một chiếc Maserati màu hồng thắng vội, sau đó một ông lão hơn sáu mươi tuổi ngã xuống.
“Rột!” Ninh Vũ Phi hút sữa đậu nành nhìn cảnh này, âm thầm kinh ngạc, rõ ràng chiếc xe kia không tông trúng, sao đầu gối lại đổ máu thế kia? Chẳng lẽ thời đại này người già trong thành phố còn biết chơi hơn cả trẻ con ở nông thôn?
Chủ xe Maserati màu hồng là Tư Đồ Y Nhạn. Rõ ràng vừa rồi là đèn xanh, một ông lão tự dưng chui ra, hình như mình tông trúng ông ấy. Nhưng xe cô có hệ thống cảm ứng phanh gấp, theo lý thuyết thì sẽ không tông trúng. Cho nên Tư Đồ Y Nhạn kết luận đối phương ăn vạ. Nếu đã là ăn vạ thì cô không cần phải quan tâm.
Tư Đồ Y Nhạn đang định lái xe rời đi thì ông lão ngã xuống hô lên: “Tông người kìa! Tông người kìa!”
Những người không rõ lý lẽ chung quanh đều bu lại. Còn tưởng chỉ là ăn vạ mà thôi, nhưng thấy miệng với đầu gối của lão già này đều chảy máu thì họ cho rằng Maserati tông trúng lão già.
“Ui cha, đau chết mất…” Lão già nằm trên mặt đất kêu thảm thiết.
Tư Đồ Y Nhạn hoảng hốt. Người chung quanh bắt đầu chỉ trỏ vào cô, vây chung quanh chật như nêm cối khiến cô không đi đường.
Lúc này, một tên đầu trọc đi tới đập cửa sổ, hung ác quát: “Xuống xe! Không xuống xe đúng không?”
Tư Đồ Y Nhạn đành phải xuống xe. Đám đàn ông đều mắt sáng lên, gã đầu trọc cũng sửng sốt, con gái nhà giàu thời nay đều xinh đẹp đến thế sao?
“Cô tông trúng người biết không?” Gã đầu trọc liếm môi.
“Ông ta ăn vạ!” Tư Đồ Y Nhạn nói.
Gã đầu trọc đi tới, chỉ vào vết thương chảy máu của lão già, nói: “Người giàu có các cô thì có thể khinh rẻ sinh mạng hả? Cô nhìn xem có phải xe cô dính máu không?”
Nghe vậy, Tư Đồ Y Nhạn nhìn đầu xe của mình, lập tức cau mày. Đúng là có vết máu. Nhưng cô thật sự không tông trúng người.
“Mọi người đều thấy rõ, tông trúng người ta mà còn bảo là không có. Người giàu các cô không xem người nghèo chúng tôi là con người chứ gì?”
“Không phải! Tôi thật sự không tông!” Tư Đồ Y Nhạn sốt ruột nói.