“Đừng hiểu nhầm, ý tao là thi đấu với mày không cần thay quần áo.”
Những lời này khiến Dương Tân Thiệp tức giận đỏ mặt. Mình đường đương là tiên phong đứng đầu của câu lạc bộ bóng rổ, vậy mà lại bị khinh thường! Hôm nay không làm cho Ninh Vũ Phi phục sát đất thì rất có lỗi với tiền của mình.
“Đừng vô nghĩa nữa! Vào sân đi!”
Ninh Vũ Phi bước vào sân bóng rổ, hai tay đút túi quần, lười biếng nhìn Dương Tân Thiệp. Trọng tài của câu lạc bộ bóng rổ đi tới nói: “Rút thăm quyết định ai phát bóng trước. Năm ván ba thắng. Một bóng một điểm.”
“Không cần thiết, cho cậu ta phát bóng đi.”
“Vậy thì tao không khách sáo. Nhưng như thế thì không thú vị chút nào, chi bằng chúng ta cá cược nhé?”
“Mày nói đi.”
Dương Tân Thiệp nói: “Thế này đi, tao thắng thì mày làm ba điều cho tao, tao thua thì ngược lại?”
“Tao thắng, thứ nhất, mười hai giờ trưa mai mày với người hầu của mày ăn bơ đậu phộng trong nhà vệ sinh trường, thứ hai, mặc đồ của đội cổ vũ chạy quanh sân thể dục một vòng. Thứ ba, trồng cây chuối gội đầu trên sân thể dục.”
“Được! Quyết định vậy đi! Mày sẽ không thể thắng tao được đâu.”
Dương Tân Thiệp cầm bóng bước đến trước vạch ba điểm, lập tức ném bóng cho Ninh Vũ Phi. Hắn ta còn tưởng rằng anh không biết cách phát bóng solo, nhưng Vũ Phi lại phát bóng về.
“Ái chà, xem ra mày vẫn biết chút quy tắc.” Dương Tân Thiệp nói.
“Xem trên TV.”
“Tốt lắm. Mày cẩn thận đi.”
Lúc này, Giang Vị Noãn ngồi bên cạnh Tư Đồ Y Nhạn, hỏi: “Y Nhạn, sao cậu cũng tới xem bóng rổ vậy?”
“Không có gì, tớ thấy bên này náo nhiệt nen tới xem thử.” Tư Đồ Y Nhạn không dám nói thẳng mình tới xem Ninh Vũ Phi. Đương nhiên Giang Vị Noãn cũng vậy, cười nói: “Trùng hợp quá, tớ cũng thế.”
“Ừ, vậy thì chúng ta cùng nhau xem đi.”
“Ừ.”
Tiếng còi của trọng tài vang lên, Dương Tân Thiệp bắt đầu dắt bóng, nói: “Ninh Vũ Phi, chú ý.” Nói xong, Dương Tân Thiệp dắt bóng nhằm vào phòng thủ bên trái của Ninh Vũ Phi, sau đó làm động tác giả ý đồ khiến Ninh Vũ Phi ngã xuống. Nhưng hắn ta phát hiện Ninh Vũ Phi vẫn đứng tại chỗ, đút tay vào túi quần, không có ý định phòng thủ.
“Ninh Vũ Phi, mày có ý gì hả?”
“Không có.” Ninh Vũ Phi nhún vai.
Dương Tân Thiệp cho rằng Ninh Vũ Phi chỉ giả vờ, vì thế xoay người vòng qua Ninh Vũ Phi, trực tiếp ném rổ. Được một điểm.
“Ninh Vũ Phi đẹp trai không biết chơi bóng à?”
“Ai cần biết cậu ấy có biết chơi hay không, sau này cậu ấy chính là nam thần của tớ!” Ánh mắt nữ sinh sáng ngời, hô lên: “Ninh Vũ Phi cố lên!”
Người chung quanh bắt đầu hò hét cổ vũ cho Ninh Vũ Phi, trường hợp suýt nữa mất khống chế. Lý Hoa Đông với Phương Túc Kiêm đưa mắt nhìn nhau, cũng không còn cách nào khác. Rõ ràng là Dương Tân Thiệp vào bóng, sao họ toàn kêu tên Ninh Vũ Phi?
Nghe thấy tiếng hò hét, Dương Tân Thiệp lại đen mặt, thật sự muốn mắng người, lập tức ném bóng cho Ninh Vũ Phi: “Tới lượt cậu tiến công.”
Ninh Vũ Phi nhận được bóng chỉ sờ nó chứ mãi không thấy tiến công.
“Ninh Vũ Phi, mày phát bóng đi chứ!” Dương Tân Thiệp nói.
“Ừ.”
Chỉ thấy Ninh Vũ Phi giơ bóng rổ lên, nhảy lên với tư thế tiêu chuẩn, bóng rổ bay ra ngoài. Dương Tân Thiệp cười lạnh, Ninh Vũ Phi ném bóng ba điểm, chắc chắn sẽ không lọt rổ. Mình giành được bảng xanh thì còn có thể kiếm thêm một điểm.
Khi hắn ta xoay người muốn giành bóng thì bỗng trợn mắt lên, bởi vì bóng rổ vẽ một đường vòng cung trong không trung rồi rơi vào khung giỏ, lấy được một điểm.