"Ông có ý gì vậy?"
"Nói trắng ra, con trai ông đã phải chịu quả báo khi gây ra dám gây ra chuyện tày trời gì đó, dĩ nhiên đây là quả báo, nên tôi cũng chẳng can thiệp được." Đường Cảnh Trung nói.
"Bác sĩ, cầu xin ông hãy cứu con trai tôi, nó là đứa con trai duy nhất của tôi."
"Không phải là không thể chữa trị được, ông trước hết hãy yêu cầu con trai ông nói cho tất cả biết cậu ta đã làm gì, sau khi thành khẩn xin lỗi được người khác tha thứ, tôi sẽ cứu lấy cậu ta!"
Đường Cảnh Trung nói tiếp: "Sau khi được người khác thành tâm tha thứ, tôi trăm phần trăm có thể chữa khỏi căn bệnh này, bằng không được thì để cho thiên lôi đánh sét xuống."
Nghe được những lời bảo đảm của Đường Cảnh Trung, Chu Phúc Lộc vội vàng bước tới, chất vấn: "Thằng khốn nạn này, mày đã làm ra cái chuyện tày trời gì vậy, mau nói ra ngay?"
“Ba, con không có làm gì cả, con chỉ là đi chơi cùng bạn bè, rồi đua đòi, sau đó chỉ là đi đua xe, không có gì hơn cả… Ba mau gọi bác sĩ đến cứu con, chỉ cần trả thù lao, ông ta nhất định có thể cứu con." Chu Đống khàn khàn giọng nói.
Lúc này, Đường Cảnh Trung rót cho mình một tách trà từ ấm, ngồi xuống ghế, nhếch mép nói: "Ông chủ Chu, ông có thể tự mình cân nhắc, chắc nhẽ đức hạnh của đứa con trai ông thế nào đến ông cũng không biết sao?"
"Bác sĩ, tôi sẵn sàng trả thêm tiền, ông mau xem..."
Nói còn chưa dứt lời, Đường Cảnh Trung đã đem cắt ngang lời hắn ta: "Xin đừng, chuyện này có trời chứng kiến, tôi thật sự không thể xin tiền của cậu, cũng không dám muốn vậy."
Chu Phúc Lộc vốn dĩ tin vào chuyện quỷ thần, một cước đá vào chân Chu Đống rồi quát: "Còn không mau nói ra, bằng không đến ba mày cũng chẳng thèm quản lấy mày?"
"Ba... Con thật sự không có..." Chu Đống lập tức thay đổi sắc mặt, kêu thảm thiết... Mà bắt đầu: "Lại tới nữa... Ah... Ah..."
Tiếng hét đau đớn liên tục vang lên, Đường Cảnh Trung vẫn thờ ơ như không có gì, tiếp tục nhấp nháp tách trà của mình.
Chu Phúc Lộc cũng nhẫn tâm mặc kệ, đã tin lời Đường Cảnh Trung nói, đây rõ ràng là quả báo.
Suốt cả tiếng đồng hồ trôi qua, Chu Đống thở hổn hển từng chút, lần nữa trải nghiệm cái cảm giác sống không bằng chết, cuối cùng hắn ta cũng chịu mở miệng nói: "Ba, con tự nguyện nói."
"Cuối cùng cũng như mong đợi từ mày!"
Chu Đống đem kể tất cả những việc mình đã gây ra, trong đó có năm lần hắn ta làm cho các cô gái có thai mà không chịu trách nhiệm, còn nữa là trong lúc đua xe đã đụng trúng ba người, thậm chí một người trong số đó đã tử vong.
Nhưng những điều này đều được các luật sư lợi dụng các lỗ hổng pháp luật mà giúp hắn ta vượt qua, các gia đình bên bị hại thậm chí còn không nhận được bất kỳ khoản bồi thường nào.
"Được lắm, hàng tháng tao đều chu cấp tiền đầy đủ, nhưng thằng khốn như mày lại đi làm mấy việc như thế. Quả thực là đáng đời mày lắm! Mấy năm nay công việc làm ăn của tao đều không thuận lợi, tất cả là do mày chỉ giỏi đem đến vận rủi, làm toàn điều xằng bậy!"
“Quả thực là đồ khốn nạn!” Đường Cảnh Trung tức giận mắng.
Dù sao chung quy lại vẫn là do hắn. Chu Phúc Lộc giữ chặt lấy tay Đường Cảnh Trung cầu khẩn: "Bác sĩ, thằng nhóc mất dạy, phản nghịch này tuy đã gây ra những chuyện tày trời, nhưng tội không đáng chết. Xin ông hãy cứu lấy nó được không?"
“Hừm, cậu ta đã gây ra bao nhiêu chuyện phạm pháp như vậy, tôi phải báo cho cảnh sát, muốn ngăn cảnh tôi thì quên chuyện đó đi, mau về nhà mà sống nốt phần đời còn lại trong đau khổ?” Đường Cảnh Trung xua tay đi.
Chu Đống đứng dậy nói: "Ba, đừng gọi cho cảnh sát, tuyệt đối đừng gọi cảnh sát, con không muốn phải ăn cơm tù đâu... Ba?"
“Vậy thì mày sẵn sàng bị trời phạt, hành hạ suốt đời sao?” Chu Phúc Lộc tức giận nói.
Ngay lập tức, Chu Đống mới ngẩn người ra, đúng thực sự là thà ngồi tù còn dễ chịu hơn là phải chịu cái sự đau đớn này mỗi ngày.
Chu Phúc Lộc cầm điện thoại gọi cho cảnh sát, khi bị cảnh sát theo dõi, hay cha con nhà họ Chu cũng không dám giở thêm thủ đoạn gì.
Sau khi cảnh sát đi vào, Chu Đống khai báo tất cả những chuyện thất đứcà hắn ta đã làm, cùng các cuộc giao dịch với bên luật sư,...
Cuối cùng, cảnh sát còng hai tay Chu Đống lại, đưa đến từng nhà nạn nhân để xin lỗi, Chu Phúc Lộc vì những chuyện này mà cũng phải trả giá.
Tất nhiên, đây là ý của Ninh Vũ Phi.