Nhưng Cao Ninh phản ứng lại rất bình thường, cái này làm cho cô nhịn không được có chút buồn bực.
"Cậu thật không tức giận? Sẽ không cảm thấy là tớ quá không biết tốt xấu sao?" Lục Hòa Ngọc nhìn Cao Ninh đang rời ánh mắt quay trở lại trên màn hình TV, hỏi.
Đến nỗi Diệp Hàm đứa nhỏ này đều choáng váng, cười ngốc.
"Thật đúng là không tức giận, tớ cảm thấy như vậy khá tốt, khá tốt, ha ha.." Cao Ninh chột dạ, cô cảm thấy Lục Hòa Ngọc sẽ cùng tiểu cữu nhà mình ở bên nhau, chính là do cô nhiều miệng.
Lấy hiểu biết của cô đối với tiểu cữu, chuyện không có hứng thú liền tính là ông ngoại cũng khuyên bảo được anh, sau đó cô lúc ấy chỉ là miệng nhiều một câu, tiểu cữu cư nhiên đáp ứng rồi, thậm chí không có cự tuyệt.
Lúc ấy thật không có nghĩ nhiều như vậy nhưng hiện tại nhớ tới, tiểu cữu của cô đó là đã sớm theo dõi con gái Lục Hòa Ngọc nhà người ta, nếu không cũng sẽ không đáp ứng đến nhanh như vậy.
Nếu lúc trước cô không có lắm miệng, Lục Hòa Ngọc phỏng chừng còn không đến mức cùng tiểu cữu ở bên nhau. Ngôn Tình Tổng Tài
Cho nên, việc Lục Hòa Ngọc trở thành tiểu cữu mợ, hơi suy nghĩ thêm một chút cũng liền cảm thấy không có gì không tiếp nhận được.
Ngược lại bản thân cô bị Lục Hòa Ngọc hỏi đến có chút chột dạ.
"Bất quá, tớ cảm thấy tớ kêu không ra tiểu cữu mợ, về sau vẫn là kêu tên của cậu đi." Cao Ninh cười hắc hắc mà nói.
Lục Hòa Ngọc xem cô thật sự không tức giận, nguyên bản còn vắt hết óc nghĩ muốn như thế nào giải thích về mối quan hệ của cô cùng Chung Cảnh Tri, lại phát hiện Cao Ninh căn bản là không để ý đến chuyện này, kết quả là phát hiện ra kỳ thật chính mình mới là người suy nghĩ nhiều.
"Cậu cũng đừng gọi tiểu cữu mợ, tớ nghe liền cả người không thoải mái." Lục Hòa Ngọc nghe cũng cảm thấy cả người cứng nhắc.
"Hô.. Các cậu đây là thân càng thêm thân nha." Diệp Hàm thở ra một hơi thật dài mà nói.
"Tớ rất muốn biết, cậu như thế nào lại cùng tiểu cữu ở chung, chú ấy có phải hay không rất khó ở chung?" Cao Ninh chờ phim truyền hình kết thúc, tức khắc bát quái nhìn Lục Hòa Ngọc hỏi.
"Ở chung khá vui vẻ, anh ấy cũng rất hay nhường nhịn tớ." Lục Hòa Ngọc hồi tưởng lại cảnh mình cùng Chung Cảnh Tri ở chung, đột nhiên mới cảm thấy anh kỳ thật vẫn luôn đều rất nhân nhượng chính mình, cũng nuông chiều mình.
"Các cậu ngày thường không hẹn hò sao?" Diệp Hàm cũng thò qua tới hỏi.
"Ngày thường cùng nhau ăn cơm, có tính không?" Lục Hòa Ngọc đối mặt với hai vẻ mặt bát quái này, thật là một lời khó nói hết.
"Chậc, cùng nhau ăn cơm tính là cái gì hẹn hò, ít nhất là phải đi xem phim a." Cao Ninh bĩu môi, cô liền nói tiểu cữu không phải là người lãng mạn như vậy.
"Chỉ có thể nói, các cậu đều là người không hiểu yêu đương." Diệp Hàm cũng không khỏi thất vọng, bất quá suy nghĩ lại Lục Hòa Ngọc cũng không giống người vì yêu đương mà điên cuồng, cũng cảm thấy như vậy cũng rất bình thường.
Lục Hòa Ngọc nghẹn một hơi, kỳ thật Chung Cảnh Tri tạo ra khá nhiều bữa tối ánh nến lãng mạn, chỉ là cô cũng không dám nói ra, bằng không hai người này không chừng còn sẽ hỏi bọn cậu có mấy đứa rồi!
Chỉ phải yên lặng mà suy nghĩ, cái nồi này vẫn là làm Chung Cảnh Tri ôm đi, nàng không bối nồi.
Cũng không chờ Lục Hòa Ngọc nói cái gì, điện thoại Cao Ninh vang lên, sau đó cô mang vẻ mặt ngọt ngào mà ôm di động trốn vào trong phòng đi nghe điện thoại.
"Nhìn thấy không, khi bạn trai người ta gọi điện thoại lại đây, phải có biểu tình ngọt ngào như bay lên trời như vậy." Diệp Hàm mở miệng nói.
"Thấy được." Lục Hòa Ngọc gật gật đầu, cô có thể nói gì, có thể nói trong xương cốt cô cũng không phải nữ sinh hai mươi tuổi sao?
"Chuyện đó, cậu cần phải bảo vệ tốt chính mình a, đừng làm ra mạng người đó." Diệp Hàm đột nhiên có chút hàm hồ mà nói.
Lục Hòa Ngọc chụp một phát đến trên đầu cô nói "Cậu nghĩ quá nhiều, chúng tớ còn chỉ là mối quan hệ bạn trai bạn gái."
"Hắc hắc, đây không phải là sợ các cậu nhất thời xúc động sao." Diệp Hàm cười gượng.
"Tớ không phải người dễ xúc động như vậy." Lục Hòa Ngọc thở dài, chẳng qua lúc này mới học năm nhất liền có bạn trai, là hơi quá nhanh một chút.
Diệp Hàm gật gật đầu, cô đương nhiên là biết tính cách của Lục Hòa Ngọc, cũng không hề nói thêm cái gì.
Cao Ninh nói chuyện cuộc điện thoại liền nói hơn một giờ, Diệp Hàm cùng Lục Hòa Ngọc đều đã xem xong một tập phim điện ảnh.
Bởi vì là chủ nhật nên Chung Cảnh Tri cũng không làm việc hết cả ngày vì vậy anh tan tầm sớm trở về.
Cao Ninh nhìn đến Chung Cảnh Tri, đột nhiên cảm thấy không có sợ anh như trước kia nữa, bởi vì anh đã là bạn trai Lục Hòa Ngọc, mà cô chính là bạn tốt của Lục Hòa Ngọc, thân phận của hai người kỳ thật cũng ngang nhau.
Bất quá, rốt cuộc Cao Ninh cũng chỉ dám ở trong lòng ngẫm lại, nào dám thật sự nói như vậy đâu.
Cơm chiều nhưng thật ra Chung Cảnh Tri không có làm, mà là mời các cô đi ra ngoài ăn cơm, ở trong suy nghĩ của anh, chỗ ở của mình anh cũng không thích trừ bỏ người mình thích lại có cô gái khác đi vào, liền tính cô gái kia chính là cháu gái ngoại của anh.
Đương nhiên, chuyện Chung Cảnh Tri ở tại phòng đối diện, Cao Ninh cũng không biết, tự nhiên nghĩ rằng bởi vì mình đến đây, cho nên tiểu cữu của cô liền tới đây để đón các cô cùng đi ăn cơm.
Trong bữa tiệc, nhìn sự ăn ý của hai người, Cao Ninh cùng Diệp Hàm hai người nhìn nhau, yên lặng mà nuốt xuống miếng cẩu lương này, nguyên lai phát cẩu lương thật sự không cần tuyên dương là có thể cảm thụ được đến.
Để cho Cao Ninh hâm mộ chính là giữa bọn họ thật sự không cần nói nhiều, chỉ liếc mắt một cái liền biết đối phương suy nghĩ cái gì, loại tình cảm tâm hữu linh tê này, cô cảm thấy mình có nên nên đổi người bạn trai khác không, bởi vì cô cùng bạn trai giống như không có loại ăn ý này.
Bất quá cũng không phải Lục Hòa Ngọc xem nhẹ Cao Ninh cùng Diệp Hàm, mà là bởi vì ở trong mắt Cao Ninh cùng Diệp Hàm nhìn thế nào cũng là rải cẩu lương tiết tấu.
"Tiểu Ninh đến thủ đô như thế nào không về nhà?" Khi đã ăn cơm không sai biệt lắm, Chung Cảnh Tri bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Cháu không nói với ông ngoại, chỉ là tới tìm Hòa Ngọc chơi." Cao Ninh vừa nghe đến Chung Cảnh Tri hỏi, tức khắc lúc trước cái gì mà thân phận ngang nhau cũng không biết ném đi chỗ nào, ngồi nghiêm chỉnh mà trả lời.
"Ngày mai đi qua chào hỏi một chút đi, miễn cho trong nhà lo lắng." Chung Cảnh Tri hơi gật đầu mà nói.
"Vâng, cháu đã biết." Cao Ninh nhanh chóng gật đầu, cũng biết mình đến thủ đô mà không đến nhà ông ngoại xác thật không tốt lắm.
Lục Hòa Ngọc cùng Diệp Hàm nhìn nhau, nhịn không được cúi đầu cười trộm, Cao Ninh buổi chiều nói được cao hứng cỡ nào, cô ấy bây giờ đã có thể ngang hàng cùng với Chung Cảnh Tri, kết quả lúc này anh vừa mở miệng, cô tựa như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn trả lời.
Bất quá sau khi cơm nước xong, Chung Cảnh Tri đưa bọn họ về nhà cũng không lưu lại, biết chính mình một người đàn ông kẹp ở giữa ba cô gái, sẽ khiến các cô cảm thấy không được tự nhiên.
"Hô.." Chung Cảnh Tri chân trước mới vừa đi Diệp Hàm thở ra một hơi, nhịn không được nói với Lục Hòa Ngọc "Hai người các cậu ở chung giống như là vợ chồng già vậy."
"Đúng vậy, đêm nay tớ mới phát hiện, tớ vẫn luôn có một tiểu cữu giả." Cao Ninh phụ họa nói, nhưng mà giọng cô bỗng nhiên cương cứng lại.
Liền thấy được Chung Cảnh Tri đã đi rồi lại quay lại, thời điểm Cao Ninh nhìn đến Chung Cảnh Tri, cô hận không thể vả miệng mình.
Lục Hòa Ngọc thì cúi đầu xem như không thấy được, chẳng qua hai vai run rẩy đã bán đứng cô đang cười trộm.
Bất quá anh thần sắc tự nhiên mà cùng Cao Ninh nói "Chú đã nói với mọi người trong nhà ngày mai cháu sẽ đi qua, trước giữa trưa ngày mai cháu liền đi qua đi."
"Vâng, vâng, cháu đã biết." Cao Ninh nhanh chóng gật đầu, hận anh không thể hắn nhanh chóng rời khỏi.
"Cháu yên tâm, chú không phải giả." Chung Cảnh Tri lại bổ sung một câu nói.
Cao Ninh che mặt, trong lòng kêu rên cô như thế nào lại xui xẻo như vậy, nói bậy đều bị anh bắt được đến.
Diệp Hàm tắc âm thầm may mắn mình chưa nói gì, nhưng nhìn đến Cao Ninh bộ dáng túng túng cũng nhịn không được muốn cười.
Lục Hòa Ngọc cười đủ rồi, vội tiến lên đẩy Chung Cảnh Tri làm anh chạy nhanh về nhà, Chung Cảnh Tri tắc nhân tiện đem cô ôm đi ra ngoài, như trừng phạt mà ở môi cô cắn một ngụm mới buông ra cô, "Thực buồn cười sao?"
"Anh là mệnh chó sao? Dùng sức cắn như vậy." Lục Hòa Ngọc trắng mắt liếc anh một cái, sờ sờ miệng, cũng không biết có sưng hay không.
"Không, anh là mệnh hổ."