• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chẳng lẽ không nên kêu cô ấy trở về nhìn xem sao?" Trì Lam cắn cắn môi dưới, Trì Ngạn nói làm cô ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

"Vậy em có phương thức liên hệ của nó sao? Em biết nó ở nơi nào sao? Lại hoặc là nói lấy cái gì thân phận kêu em ấy trở về?" Trì Ngạn nguyên bản liền cảm thấy việc này căn bản không cần liên lụy Lục Hòa Ngọc, Trì Lam cố tình đề cập tới làm anh ta nhịn không được đề cao thanh âm chất vấn.

Trì Lam tức khắc đỏ hốc mắt, nghẹn nước mắt không rơi xuống, cũng không nói lời nào quay đầu liền ngồi lên một chiếc taxi tự mình đi rồi.

Trì Ngạn bực bội gãi đầu, lấy ra di động gọi điện thoại về nhà nói Trì Lam đã ngồi taxi trở về, anh ta có việc liền tạm thời không quay về.

Cuối cùng chỉ có thể đi tìm Địch Tư Khải bọn họ uống rượu, Trì Ngạn kỳ thật thực mâu thuẫn, khi Lục Hòa Ngọc ở đây, anh ta luôn cảm thấy cô ích kỷ, sau khi không xuất hiện ở mặt bọn họ, anh ta lại cảm thấy cô đều đã rời đi Trì gia, lại rời đi Lục gia, cùng Lục gia căn bản chính là người xa lạ, hôm nay chuyện này căn bản là không cần tìm cô lại đây.

Địch Tư Khải nghe anh ta một bên uống rượu một bên kể lể, đối với việc này không tỏ ý kiến, chuyện nhà người khác có thế nào liền thế nào, anh ta từ trước đến nay lười đến quản, cho nên nghe cũng liền nghe.

Đến nỗi Lục Như Y ở bệnh viện khóc đến thoát lực ngất xỉu lại tỉnh lại, lúc này cũng lấy ra di động liều mạng gọi cho Trì Lam, cô ta cho rằng nếu không phải Trì Lam không cho bọn họ đi Trì gia, nhà bọn họ liền sẽ không xảy ra chuyện, người nhà cô ta còn sẽ hảo hảo tồn tại.

Trì Lam ngay từ đầu còn nhận Lục Như Y điện thoại, nhưng Lục Như Y cảm xúc rất kích động, cơ hồ là cuồng loạn mắng, Trì Lam cảm thấy Lục Như Y đây là điên rồi, cô ta chỉ cự tuyệt bọn họ đến đây mà thôi nhưng không nghĩ tới bọn họ sẽ xảy ra tai nạn xe cộ.

Nhưng khi cô ta ngắt điện thoại, Lục Như Y lại tiếp tục gọi lặp đi lặp lại, cuối cùng Trì Lam dứt khoát tắt máy.

Lục Như Y sau khi lại gọi Trì Lam điện thoại phát hiện cô ta tắt máy, tay nắm di động cơ hồ dùng hết toàn lực đem điện thoại ném hướng TV phòng bệnh, chỉ nghe được loảng xoảng, bang một tiếng, không chỉ có màn hình TV vỡ vụn đầy đất, di động của cô ta cũng rớt đến trên mặt đất nứt ra, một màn này vừa lúc bị hộ sĩ đi ngang qua thấy.

Nhìn đến cô gái này tức giận thì tức giận, cư nhiên còn cầm di động ném màn hình TV, hộ sĩ cũng nhịn không được tức giận "Đây không phải nhà của cô, muốn phát giận liền về nhà phát, tức giận xả ra tài sản công cộng làm gì?"

"Tôi liền ném thì thế nào? Tôi có tiền bồi nổi!" Lục Như Y vốn dĩ liền bởi vì Trì Lam tắt máy tức đến không lý trí, lúc này liền càng thêm mặc kệ tình huống như thế nào liền nói trở về.

Nguyên bản hộ sĩ còn rất đồng tình cô ta, rốt cuộc sau tai nạn xe cộ mẹ cùng anh trai đương trường tử vong, cha còn ở phòng tĩnh dưỡng nằm còn không có tỉnh lại, chính cô ta cũng nằm gãy xương, nhưng loại tính tình cùng với ngữ khí này của cô ta khiến cho người chịu không nổi.

Lục Như Y vốn dĩ tính tình chính là một chút liền bạo, lại dưới tình huống như vậy sao có thể tốt đi nơi nào, cứ như vậy nằm ở trên giường bệnh cùng hộ sĩ tranh chấp lên, cuối cùng vẫn là bác sĩ điều trị lại đây ngăn cản, mọi người đều thối lui một bước mới dừng lại.

Cũng may Trì Ngạn giúp Lục Như Y mời người chăm sóc, nếu không lấy loại thái độ này của cô ta, những cái người hộ sĩ đó chỉ sợ khi cô ta xin giúp đỡ cũng lười đến đáp lại cô ta.



Đối với việc này, Lục Như Y đem này bút trướng ghi tạc trên đầu Trì Lam, cảm thấy là do cô ta tắt máy mới dẫn đến chính mình như vậy tức giận, tự thấy mình không có chỗ sai.

Mà Lục Hoa Sinh vẫn luôn ở phòng dưỡng bệnh ngây người suốt ba ngày rốt cuộc mới chuyển nguy thành an, giữa ba ngày này, không chỉ những người khác không có tới thăm Lục Như Y cùng với Lục Hoa Sinh, ngay cả người Lục gia bên kia, Lục Như Y cũng đều quên gọi điện thoại đi thông tri, Trì Lam liền càng thêm không muốn gọi điện thoại thông tri bọn họ.

Bởi vì ở trong ý nghĩ của Trì Lam, cô ta chính là người Trì gia, chuyện của Lục gia đã không còn liên quan đến cô ta, huống chi nhìn đến bọn họ đã chết cùng với bị thương cô ta cũng cảm thấy khổ sở.

Nhưng lại sẽ không vì thế mà đi lãng phí thời gian ở bệnh viện, cô ta càng cho rằng nên tìm Lục Hòa Ngọc trở về xử lý chuyện này.

Thẳng đến sau khi Lục Hoa Sinh tỉnh lại, Trì Lam mới khoan thai tới muộn đi bệnh viện xem ông ta một chút, sau đó nói cho ông ta, mẹ Lục cùng Lục Thiên Trạch đã chết rồi, còn ủy khuất tố khổ cùng vừa Lục Hoa Sinh mới chuyển tỉnh biết được vợ con đã chết đi, nói Lục Như Y như thế nào mắng chính mình, hoàn toàn không chú ý tới Lục Hoa Sinh khác thường.

Mãi cho đến khi bác sĩ hộ sĩ nghe được tiếng cảnh báo từ máy đo nhịp tim chạy tới, Trì Lam tức khắc mới kinh ngạc phát hiện chính mình làm cái gì.

Đại khái Lục Hoa Sinh chịu kích thích quá lớn, hơn nữa bác sĩ vốn dĩ liền dốc toàn lực đưa ông ta từ hai lần cơn sốc cứu trở lại, ai cũng không nghĩ tới người tới đây thăm lại không có ánh mắt như vậy, nói chuyện kích thích người bệnh.

Cũng đại khái là do Lục Hoa Sinh nghe nói vợ con đã chết, ý thức cầu sinh cũng phi thường bạc nhược, mặc cho bác sĩ như thế nào đi cứu giúp đều không thể đem ông ta cứu tỉnh lại đây.

Lần này, Trì Lam rốt cuộc mới cảm giác được không ổn, ngốc ngốc đứng trong chốc lát, khi biết được Lục Hoa Sinh không có tim đập, trái tim cô ta tức khắc hoảng nhảy, vội vàng rời đi bệnh viện chạy về nhà.

Trì Lam vội vàng chạy về nhà thực hoảng loạn, tiến vào cửa liền không cẩn thận đụng vào bà nội Trì định đi ra cửa, bà nội Trì sắc mặt hơi trầm xuống mà nói "Hoang mang rối loạn chạy cái gì?"

"Thực xin lỗi, con vội vã muốn đi toilet, liền.." Trì Lam ánh mắt lập loè không chừng mà nói, có thể nói ở Trì gia người Trì Lam nhất sợ trừ bỏ Trì lão gia tử, còn có bà nội Trì, bởi vì trong nhà rất nhiều chuyện đều là bà quyết định.

"Vậy liền đi thôi." Bà nội Trì ánh mắt mang theo một tia xem kỹ nhìn Trì Lam liếc mắt một cái, nhớ tới một màn chính mình trong lúc vô ý gặp được kia, bà ta không khỏi hoài nghi lúc trước quyết định hay không là chính xác.

Trì Lam bị cặp mắt kia của bà nội Trì xem đến da đầu tê dại nghe đến lời nói bà như nghe đến xá lệnh nhanh chóng chạy lên lầu, trở lại phòng chính mình, tránh ở trong chăn run bần bật.

Lại không phát hiện phía sau phòng suy tư gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ta, thẳng đến Trì lão gia tử đi ra hỏi bà làm sao vậy.

Bà nội Trì mới thở dài chậm rãi nói, "Suy nghĩ, lúc trước đối xử với Tiểu Vãn nhẫn tâm như vậy đúng hay không, đem Trì Lam mang về có chính xác hay không."

"Mọi việc đã thành như vậy, lại nghĩ cũng vô dụng, bất quá điều này cũng không giống bà, hôm nay như thế nào đột nhiên nói như vậy?" Trì lão gia tử hiểu biết bà ta, bà sẽ không vô cớ nói lên lời này tới.

Bà nội Trì thở dài mà đem chuyện ngày hôm qua bà nghe được Trì Lam cùng cô con gái Lục gia gọi điện thoại, cùng với chuyện vừa rồi cô ta rõ ràng nói dối đều nói cho Trì lão gia tử.

Đối với việc này, bà nội Trì có chút hoài nghi người Lục gia có phải xin Trì Lam giúp đỡ hay không, mà Trì Lam cự tuyệt đối phương dẫn tới bọn họ có lòng muốn chết, rốt cuộc chuyện tai nạn xe cộ xảy ra khi Lục Hoa Sinh bọn họ muốn đi D thị lại đây, nhất định là nghĩ đến Trì gia tới xin giúp đỡ.

Chẳng qua, Trì Lam cách làm..

Mà Lục gia bên kia, rốt cuộc cũng có người cảm thấy được có gì đó không đúng, bởi vì Tết nhất Lục Hoa Sinh một nhà không đi chúc tết cũng liền thôi, sao có thể liền điện thoại đều không một cái gọi được?

Hỏi ra mấy phen mới biết được con trai một nhà bốn người xảy ra tai nạn xe cộ, chỉ còn lại có con trai cùng cháu gái còn sống.

Lục Như Y biết được cha mình qua đời cũng như sét đánh giữa trời quang, yêu cầu người giám hộ lấy xe lăn đưa cô ta qua đi, cô ta không muốn tin tưởng cha mình cũng đã cứ như vậy rời đi.



Nhìn đến cha mình được bác sĩ đắp lên vải bố trắng, Lục Như Y duỗi tay đi lay Lục Hoa Sinh, thất thanh khóc rống.

Nhưng mà Lục gia gia bọn họ chạy tới chỉ nhìn đến cháu gái ghé vào bên thi thể con trai khóc rống, cũng không cấm lã chã rơi lệ.

Lục gia gia chịu đựng cực kỳ bi ai hỏi bác sĩ "Không phải nói nó đã chuyển nguy thành an sao? Vì cái gì đột nhiên lại không còn?"

"Người bệnh biết được vợ con mình không còn, đại khái đã chịu kích thích, không có ý thức cầu sinh.." Bác sĩ lời còn chưa nói xong, đã bị Lục gia gia đánh gãy chất vấn nói "Vì cái gì không đợi nó tốt lên mới nói cho nó?"

"Xin lỗi, người bệnh sẽ biết chuyện này là do một cô gái họ Trì lại đây dò hỏi ông ta nói, chúng ta trước đó cũng không biết cô ta sẽ nói việc này." Bác sĩ lý giải cảm xúc người nhà bệnh nhân, tuy rằng không tức giận nhưng cũng không muốn gánh nồi hại chết người bệnh trên lưng, đúng sự thật mà nói.

Lục gia gia nghe xong bác sĩ nói, ông xoa xoa nước mắt, thực mau bình tĩnh lại an bài cho hậu sự của con trai thậm chí cả con dâu, cháu trai, lúc này không phải là lúc nháo ra chuyện.

Đối với con gái duy nhất mà con trai để lại, Lục gia gia chính là lại không thích cô ta, cũng mang về nhà để cô ta tĩnh dưỡng cho tốt cho đến sau khi xử lý tốt hậu sự.

Lục Như Y tuy rằng gãy xương nhưng không nghiêm trọng lắm, một tuần liền tháo thạch cao, chỉ cần không dùng nhiều lực hoặc va chạm đều sẽ không có việc gì.

Biết được là Trì Lam ở trước mặt cha cô ta nói chuyện anh trai cùng mẹ đã chết mới đưa đến cha đột nhiên ly thế, cô ta liền hận cực kỳ.

Nguyên bản cô ta tưởng lập tức đi tìm Trì Lam tính toán sổ sách nhưng bị Lục gia gia khiển trách, mắng cô ta ngu xuẩn, xưa nay bị người lợi dụng, đuổi đi chị gái ruột của mình, tin tưởng tiểu nhân, hiện giờ lại còn không biết hối cải..

Đại khái Lục gia gia nói như đánh đòn cảnh cáo khiến cô ta tỉnh táo lại, vẫn luôn chờ đến khai giảng, Lục Như Y mới bắt được cơ hội chạy đến đại học A tìm được Trì Lam, trước mặt mọi người liền cho Trì Lam một cái tát, vừa tức giận mắng vừa cào Trì Lam khuôn mặt.

Trùng hợp bị Địch Tư Khải đi ngang qua nhìn đến Trì Lam bị đánh, vội vàng gọi người tiến lên hỗ trợ kéo hai người ra.

Lục Như Y gần như điên cuồng, hai nam sinh ra tay mới miễn cưỡng đè lại cô ta, Trì Lam nhìn đến Địch Tư Khải xuất hiện, tức khắc ủy khuất nhìn về phía Lục Như Y nói "Em vì cái gì đối xử với chị như vậy? Chị biết cha mẹ cùng ca ca chết làm em thương tâm khổ sở, chẳng lẽ chị đã biết liền không khổ sở, không thương tâm sao?"

"Phi, chị cũng đừng giả mù sa mưa, nếu không phải chị ở thời điểm cha tôi vừa mới thanh tỉnh liền nói với ông ấy mẹ cùng ca ca đều đã chết, ông ấy sẽ chịu không nổi kích thích mà chết sao?" Lục Như Y phẫn hận quát, trong khoảng thời gian này, cô ta cũng rốt cuộc cũng minh bạch.

"Trước kia, chị nói chị sợ Trì Tiểu Vãn sẽ quay đầu lại về Trì gia, cứ như vậy chị sẽ cảm thấy mình giống như người ngoài, không hy vọng Trì Tiểu Vãn xuất hiện ở D thị, không hy vọng tôi thậm chí ba mẹ, ca ca đối xử tốt với chị ấy, sẽ luôn ở bên tai mẹ nói Trì Tiểu Vãn sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, thực mất mặt, cho nên Trì gia mới vội vàng đuổi chị ấy đi, còn chị tắc giả mù sa mưa mà nói bảo mẹ bọn họ đối Trì Tiểu Vãn tốt một chút, trên thực tế lại hoàn toàn tương phản, mẹ tin vào lời chị nói, đối xử với Trì Tiểu Vãn như thù địch, cảm thấy chị ấy hại không ít đến việc chị trở về Trì gia, chị xuất hiện cũng khiến chị ấy nan kham, thậm chí tôi cũng như thế, cha cùng ca ca thờ ơ lạnh nhạt này hết thảy, đều là bởi vì chị đã nói nói.." Lục Như Y đột nhiên cũng không khóc không nháo, ánh mắt tràn ngập hối hận, từng chữ rõ ràng, trôi chảy, kể chuyện đem những gì cô ta biết hết thảy đều nói ra.

Bởi vì Lục Như Y ở trong trường học động thủ đánh Trì Lam, hơn nữa đầu khai giảng, người đến người đi, thậm chí vây xem không ít người hiểu chuyện, tính cả Cao Ninh cùng Diệp Hàm hai người khi nhìn đến, chạy nhanh lấy ra di động quay lại một màn này gửi cho Lục Hòa Ngọc xem. đam mỹ hài

Chờ đến khi Trì Ngạn biết đến, đã sớm bị người truyền tới trên mạng, đặt tiêu đề là màn đánh nhau cẩu huyết đầu năm mới.

Địch Tư Khải nguyên tưởng rằng chỉ là mâu thuẫn bình thường của hai đứa con gái, lại không nghĩ rằng lại nghe thấy cái tin tức chấn động nhân tâm này, nhìn Trì Lam được chính mình che chở, anh ta đột nhiên cảm thấy chính mình có điểm xen vào việc người khác.

Lục Như Y lại là không sợ những người đó tuyên bố đăng truyền tới trên mạng, cô ta đã sớm tại khi ba mẹ cùng anh trai mất đi cũng không có ý niệm muốn sống đi xuống, nhưng trước đó cô ta muốn xé bỏ trương giả nhân giả nghĩa mặt kia của Trì Lam.

Mà Trì Ngạn vội vàng gọi điện thoại cho gia gia xử lý video trên mạng, mới đuổi tới trước mặt Lục Như Y thay Trì Lam hướng cô ta xin lỗi, hy vọng cô có thể tha thứ.

"Không có khả năng, tôi vĩnh viễn đều sẽ không tha thứ cho chị ta." Lục Như Y lạnh lùng mà nói.



Dứt lời, ném ra tay hai nam sinh, cũng không quay đầu lại mà rời đi đại học A, cũng mặc kệ phía sau những người đó như thế nào thảo luận mình hoặc Trì Lam, cô ta đã không sợ gì cả.

Chuyện duy nhất làm cô ta cảm thấy xấu hổ chính là chuyện lúc trước đuổi đi Lục Hòa Ngọc.

Cô ta cảm thấy Lục Hòa Ngọc nói đúng, cô ta là có bệnh, không có thuốc chữa.

Lục Như Y đi rồi nhưng ném xuống bom không hề nhỏ, nữ sinh nguyên bản còn cảm thấy Trì Lam đáng thương đều lộ ra một tia khinh thường, rốt cuộc lúc trước Lục Hòa Ngọc thân thế nháo đến ồn ào huyên náo, những người liên quan quen Trì Lam cũng cảm thấy Lục Hòa Ngọc không được người nhà thích khẳng định là làm chuyện gì mới khiến người chán ghét cô ấy như vậy, ai ngờ thế nhưng là Trì Lam giở trò quỷ.

Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể dùng đấu để đong đếm.

Cho rằng ôn nhu khả nhân Trì Lam, trong xương cốt cũng là người ôn nhu, ai biết cô ta trong xương cốt đều đã thối nát.

Trì Lam chịu không nổi loại ánh mắt đột nhiên chuyển biến này, ôm lấy Trì Ngạn cơ hồ hỏng mất mà khóc lớn lên.

Trì Ngạn hướng Địch Tư Khải gật gật đầu, làm anh ta hỗ trợ xử lý một chút, liền mang theo Trì Lam rời đi trường học.


Nhìn Trì Lam vẫn luôn khóc thút thít không ngừng, Trì Ngạn lần đầu tiên không nghĩ an ủi cô ta, thậm chí rất muốn hỏi cô ta một chút vì cái gì muốn như vậy oan uổng Lục Hòa Ngọc, chỉ là bởi vì sợ cô trở về Trì gia sao?


Sợ cô trở về Trì gia vậy nói thẳng thì tốt rồi, vì cái gì muốn phá hỏng danh dự của Lục Hòa Ngọc như vậy? Không chỉ có khiến người Lục gia chán ghét cô, còn bởi vậy đem cô đuổi ra khỏi cửa.


Trì gia


Trì lão gia tử sau khi nhận được điện thoại của Trì Ngạn, không cấm thở một hơi thật dài, Trì Lam đứa nhỏ này nhìn cũng là người thông minh lanh lợi, cố tình có chút nghĩ không thông, đại khái thật là bị Lục gia dưỡng oai đi, trí tuệ hẹp hòi..


Rõ ràng đã có được tốt nhất sinh hoạt, cố tình còn muốn đi đố kỵ người khác.


Chỉ là có chút tiếc nuối lúc trước không hảo hảo đối đãi Lục Hòa Ngọc, hoặc là giữ cô lại có lẽ sẽ có một loại bất đồng cục diện khác?


Đáng tiếc, Trì lão gia tử chỉ sợ đã quên, chính ông cũng đã từng chính là vẫn luôn như vậy thờ ơ lạnh nhạt nhìn Trì Lam làm như vậy, đúng là do bọn họ dung túng, mới khiến cho tâm tư cô ta càng thêm bành trướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK