Hoa Ly ngước mắt nhìn, dù rằng chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt nhưng cô vẫn dễ dàng nhìn ra, đó chính là Tần Viễn. Anh đã từ Pháp trở về, còn đang đứng chắn ở trước mặt cô như cách anh vẫn luôn bảo vệ cô trước mọi giông bão. Sóng mũi Hoa Ly cay nồng, tim cô quặn lại như bị bàn tay của ai đó bóp chặt đến khó thở.
Hà Hùng nhận ra có người đang nhìn mình, ông ta thôi không chấp nhặt nữa mà buông tay Hiểu Nhi bỏ đi. Chị cô biết rằng cô có nhiều chuyện muốn nói với anh, nên cũng đã tìm lí do để tránh mặt. Tần Viễn đưa mắt nhìn, thấy Hoa Ly đang mặc chiếc váy hoa rộng thùng thình cùng với gương mặt ửng hồng. Nhưng mặt cô ửng hồng đã không còn vì thẹn thùng nữa, mà là vì sắp rơi lệ. Hoa Ly mím môi, cô biết môi mình đang run lên, nếu như lúc này mở lời sẽ rất khó khăn nên cứ nhìn anh mãi như vậy.
“Mạnh mẽ đến đâu thì cũng là con gái, nếu như biết mình không đấu lại thì đừng cố gắng làm gì.”
Tần Viễn nhẹ nhàng nói. Sau mấy tháng từ Pháp trở về, anh trông gầy hơn trước, chiếc khuyên xỏ ở đuôi lông mày cũng không còn nữa. Hoa Ly bước lên một bước, đưa tay ra muốn nắm lấy tay anh nhưng anh lại lùi đi một bước.
“Trời còn lạnh lắm! Em về nhà đi!”
Anh nói rồi quay lưng lại với cô định bước đi, nhưng cô lại không thể im lặng được mà lên tiếng hỏi.
“Lâu như vậy rồi không gặp lại, anh không có gì để nói với em sao?”
Anh nhớ em. Anh nhớ em đến mức không còn rõ ngày đêm nữa. Anh nhớ em đến mức quên ăn quên ngủ, nhớ đến mức sắp điên rồi. Chỉ mấy tháng không gặp mà lại dài đến như thế, thật khó để tưởng tượng nếu như là mấy năm thì sẽ như thế nào. Quả thật… Rất khó…
Tần Viễn không đáp lời, anh cũng không quay đầu lại nhìn Hoa Ly mà cứ vậy bước đi. Cô cụp mắt, sự nghẹn ngào dâng lên suýt nữa đã bóp chặt cổ họng nhỏ bé này. Một lúc sau, cô mới đột nhiên lên tiếng.
“Hôm nay em mặc váy hồng, là chiếc váy mà anh đã tặng em dịp sinh nhật năm 20 tuổi.”
Anh một lần nữa dừng chân, quay lại nhìn cô. Trước mắt anh bây giờ không nhìn ra được nó là màu gì, chỉ thấy mỗi hai màu trắng đen. Môi anh khẽ cong lên, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ừm.”
Giây phút này, mọi đau đớn và xót xa trong tim Hoa Ly như nổ tung, chạm đến từng tấc da thịt, chạm đến từng mạch máu. Cô nhìn anh bật cười, nhưng trên mặt lại bắt đầu ướt đẫm nước mắt, cũng không rõ là cười vì mình quá ngốc để anh gạt, hay cười vì vở diễn của anh quá nhàm chán cần đến lúc hạ màn.
“Đủ rồi Tần Viễn! Đủ rồi!”
Anh khựng lại, dường như đã nhận ra được điều gì đó. Hoa Ly lúc này mới bước đến gần, mặt đối mặt với anh mà hỏi lại một lần nữa.
“Anh trả lời em! Chiếc váy mà em đang mặc, có màu gì?”
Tần Viễn đảo tròng mắt, bắt đầu lúng túng không biết nên mở lời ra sao. Hoa Ly biết rằng anh đã không còn phân biệt được màu sắc, biết rằng anh muốn dùng cách rời xa cô để quên đi tất cả. Anh im lặng. Anh chịu đựng. Nhưng anh lại quên mất rằng cô gái bé nhỏ của anh không thể nào làm được chuyện đó. Giây phút nhận ra anh trao đổi điều kiện với Tuyết Nữ, cô mới thấy tình yêu của mình so với anh chỉ là một hạt cát nhỏ giữa sa mạc mênh mông.
Anh nhìn Hoa Ly khóc, cô đang khóc rất nhiều, đến mức không còn nhìn rõ anh nữa khiến tim anh vụn vỡ.
“Anh…”
Cô gào lên.
“Trả lời em!”
Tần Viễn nghẹn ngào, đôi lông mày nhíu lại vì đau đớn.
“Tại sao lại không trả lời? Tại sao chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy mà anh cũng không trả lời em hả?”
“Tại vì anh không còn phân biệt được màu sắc nữa, vì anh chỉ thấy được hai màu trắng và đen thôi em à!”
“Nói dối!”
Hoa Ly mím môi, cô bắt đầu đấm vào ngực anh, đôi tay yếu ớt vì run rẩy dù không có sức lực cũng đang cố gắng đấm thật mạnh.
“Anh giỏi lắm! Chuyện gì cũng giỏi! Nhưng nói dối em là giỏi nhất! Là hay nhất!”
“Hoa Ly! Đừng khóc nữa mà! Đừng khóc!”
Cô cũng muốn mình không khóc, muốn mình không thôi đau lòng nhưng nước mắt cứ trào ra liên tục. Tần Viễn đau xót ôm cô vào lòng mình, ôm ghì lấy người con gái mà mình đã yêu bằng cả tâm can.
“Coi như anh xin em! Đừng khóc nữa được không? Anh đau chết mất!”
Hoa Ly cuối cùng cũng thôi vẫy vùng, đứng yên trong vòng tay anh mà nức nở. Dưới tán cây khô đang độ tuyết tan, có một chàng trai ôm chặt lấy người con gái mà mình yêu, liên tục xin cô đừng khóc nữa. Lòng vẫn còn yêu đến chết đi sống lại, vậy mà miệng thì vạn lần chối bỏ. Hà cớ gì phải dày vò nhau như vậy, phải vì những khúc mắc của năm xưa mà khiến lòng tan nát? Đến cuối cùng dù có cách trở đến đâu, thì vẫn không thể lìa xa, không thể ngừng thương nhớ.
Tần Viễn hôn lên tóc của Hoa Ly, nước mắt lăn dài xuống gò má rơi trên mái tóc mềm. Trước khi trở về đây, anh đã phải đắn đo rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều. Nhưng đến cuối cùng lí trí cũng không thắng nổi trái tim, không thắng được nỗi nhớ dâng trào trong lòng mình.
…