Trên đường về, Tần Viễn không đi đoạn đường thẳng về nhà mà lại chuyển hướng sang đi đường khác. Hoa Ly ngồi nhìn cảnh vật ở bên ngoài, vừa nhìn đã biết anh đang định đi đâu đó. Cô khom người đến gần anh một chút, hỏi.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Anh chỉ nhìn sang cô cười nhẹ, không nói gì mà tiếp tục cuộc hành trình. Hoa Ly thật sự tò mò, cô không nghĩ rằng anh thật sự dành cả ngày nghỉ hôm nay để ở bên cô. Lúc quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cô đột nhiên đỏ mặt, khi trước mắt cô lại chính là một khách sạn lớn. Mặc dù cô và Tần Viễn có hôn ước với nhau, nhưng cả hai vẫn chưa từng tính đến chuyện hôn sự, cũng chưa từng nghĩ sẽ chạy nước rút nhanh đến như vậy.
Khách… Khách sạn sao? Tần Viễn định làm chuyện đó với mình thật ư? Nhưng mà như vậy có phải nhanh quá rồi không?
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Giọng của anh vang lên phía sau lưng khiến Hoa Ly giật mình quay đầu lại. Hai gò má của cô ửng đỏ lên như trái đào vừa chín, cô ấp úng.
“Anh… Chúng ta… Chúng ta định sẽ làm chuyện đó ở đây sao? Như vậy có ổn không? Hay… Hay là về nhà đi! Để người khác nhìn thấy sẽ rất ảnh hưởng đến anh.”
Tần Viễn ngẩn người ra nhìn, sau đó mới hiểu được ý mà cô đang nói. Anh không nhịn được mà phì cười.
“Làm chuyện gì chứ? Em hỏi linh tinh gì vậy?”
“Không phải anh định sẽ…”
Anh không nhịn được mà cười thành tiếng, đưa hai tay ra giữ đầu của Hoa Ly, bảo cô nhìn ra phía ngược lại. Trái với suy nghĩ đen tối của cô, Tần Viễn chỉ đơn giản muốn đưa cô ra công viên dạo chơi mà thôi. Cô đỏ mặt không biết nên trốn đi đâu, lập tức đưa hai tay lên che lại.
Anh cười dịu dàng, khom người đến nói khẽ vào tai của Hoa Ly.
“Chuyện mà em nói, khi nào thích hợp sẽ làm.”
Mỗi một câu mà Tần Viễn nói ra, tuy rất bình thường nhưng lại khiến tim của cô đập nhanh bấn loạn. Đúng là cô đã suy nghĩ quá sâu xa rồi, nhưng không ngờ suy nghĩ này lại đúng với một phần ý nghĩ của anh.
Hai người xuống xe đến công viên, nơi này buổi chiều rất mát mẻ, có nhiều cặp đôi đến đây để chụp ảnh. Ở đầu cổng công viên, có một quán nhậu vỉa hè rất đông khách, phần lớn là những người trạc tuổi Tần Viễn và Hoa Ly. Cô đột nhiên níu tay anh đang đi trước mình lại, nhìn về phía quán nhậu.
“Đầu đất! Chúng ta làm một chầu không?”
Anh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng cũng chiều theo ý của cô gái nhỏ này mà vào quán nhậu. Hai người ngồi xuống, gọi chủ quán đem ra 10 chai bia cùng với một vài đĩa “mồi”. Tần Viễn nhìn số bia trên bàn rồi nhìn Hoa Ly hỏi.
“Định chia đôi với anh số bia này thật à?”
“Ừm. Anh xem thường em vậy à? Tửu lượng em không tồi đâu đấy!”
Tần Viễn cười, rồi cầm chai bia lên kình với cô. Bây giờ hay trước đây, mối quan hệ của hai người hình như chỉ có tốt hơn lúc trước. Anh còn nhớ lúc cô vừa được đưa về Tần gia, nhút nhát vô cùng, muốn nói chuyện tiếp xúc cũng rất khó. Hoa Ly lúc nhìn thấy anh ngồi trong đống đồ chơi, có một món cô cực thích, đó là gấu dâu, một con gấu bông màu hồng, mới chịu chú ý đến. Khoảng thời gian cha mẹ Hoa Ly còn sống, thứ mua về làm quà sinh nhật cho cô nhiều nhất là gấu bông, trong đó có một con gấu dâu. Cô xem nó giống như báu vật, lúc nào cũng ôm theo bên mình. Nhưng từ sau khi họ mất, người làm đã đem hết di vật đi đốt, trong đó có cả nó.
Hoa Ly vẫn nhớ rất rõ, nhờ con gấu dâu ấy mà cô và Tần Viễn đã dần thu hẹp khoảng cách, thân thiết tới bây giờ, sau đó tiến tới việc hôn ước.
“Em ổn không vậy?”
Tần Viễn ngồi chống cằm nhìn Hoa Ly sắp gục xuống bàn, hai gò má đỏ bừng bừng lên, đôi mắt mơ màng.
“Ổn! Ổn vô cùng ổn! Em… ổn…”
Vừa dứt lời, cô đã không kịp cầm chai bia lên uống tiếp mà gục ngay tại chỗ. Anh lắc đầu cười, tửu lượng cũng khá đấy, nhưng cô chỉ được ba chai thì bảy chai còn lại đã để dành cho anh rồi.
Cô bé này sao lại có thể đáng yêu như thế, lúc say rồi còn khiến người ta thấy thích hơn.
Tần Viễn đưa Hoa Ly vào lại xe, cẩn thận đặt cô ngồi ngay ngắn ở ghế phụ lái, thắt dây an toàn rồi đưa cô về nhà. Lúc hai người về đã là chiều tối, người làm mở cổng ra thấy anh bế cô trên tay thì nhìn nhau cười thầm. Bọn họ làm lâu năm ở Tần gia, nhìn anh và cô cùng nhau trưởng thành, rất mong chờ ngày anh và cô được sánh vai hạnh phúc.
Vừa được đặt nằm xuống giường, Hoa Ly đã đột nhiên kéo tay áo của Tần Viễn lại, khiến anh nhoài người về phía cô. Anh đảo mắt nhìn, từ hàng mi cong vút cho đến đôi môi căng mọng, mọi thứ đều hoàn hảo và ngọt ngào. Cô kéo anh xuống rồi bất ngờ hôn lên môi anh, hai đôi môi chạm vào nhau, mang theo dư vị còn sót lại của men bia, rượu. Anh mở mắt nhìn, rõ ràng là ngạc nhiên đến mức suýt không tin đây là Hoa Ly. Không ngờ trong lúc say cô lại mạnh bạo như thế, quyết tâm như thế.
Tần Viễn mặc dù rất yêu cô, nhưng anh vẫn muốn giữ lại một chút gì đó để khiến cô không cảm thấy khó chịu. Anh nhẹ nhàng bảo.
“Ngốc ạ! Em say lắm rồi!”
“Tần Viễn! Tần Viễn!”
Ánh mắt của Hoa Ly nhìn anh say đắm, còn giữ lấy cổ áo sơ mi của anh kéo ra khiến anh mở to mắt nhìn.
“Hay là… Chúng ta giống như những gì anh nghĩ đi!”
Cô vừa nói vừa cười ngây ngô, quả thực đã say lắm rồi, đến mức không còn biết mình đang nói gì nữa.
…