“Hà Hiểu Nhi! Cô đừng có quá đáng như vậy!”
Hoa Ly tức giận đập tay mình xuống bàn, nhưng vì cơ thể đã yếu lại đang mang thai không chịu được kích động mà bụng đột nhiên thấy đau. Cô nhăn mày, tay đặt lên bụng của mình cùng với cảm giác sợ hãi.
“A!”
Hà Hiểu Nhi bắt đầu cảm thấy không ổn. Mặc dù cô ta thích Tần Viễn và không hề muốn tác hợp anh với Hoa Ly. Nhưng dù sao bây giờ cô cũng đang mang thai, cô ta không muốn vì thế mà lại để cô xảy ra bất trắc gì khiến bản thân bị liên lụy.
“Cô làm sao vậy? Có sao không?”
Cô ta đứng dậy rời khỏi ghế, bước đến gần với Hoa Ly rồi xem tình hình thế nào. Đặt một tay mình lên bụng của cô, Hà Hiểu Nhi im lặng ngước mắt nhìn. Hai người nhìn nhau, trong khoảnh khắc này cô ta dường như nhận ra được điều gì đó.
Đôi mắt của Diệp Hoa Ly, tại sao lại giống với đôi mắt của mẹ mình như vậy chứ?
“Đi! Tôi đưa cô đến bệnh viện!”
Hà Hiểu Nhi một mình ngồi chờ ở dãy hành lang của bệnh viện, đột nhiên lại cảm thấy lo lắng sốt ruột. Cảm giác này là lần đầu tiên cô ta phát sinh với Hoa Ly, khi thấy cô ôm bụng kêu đau. Mọi sự căm thù lúc trước của mình dành cho cô giống như được vơi đi bớt phần nào. Vì sao lại như vậy được?
Bác sĩ bước ra, Hà Hiểu Nhi liền theo phản ứng mà đứng dậy đến hỏi thăm tình hình.
“Cô ấy thế nào rồi ạ?”
“Vì là lần đầu mang thai lại thêm sức khoẻ yếu dẫn đến động thai, nên tránh kích động mạnh. Cô là chị của cô ấy sao?”
Cô ta ngẩn ra, không hiểu tại sao bác sĩ lại hỏi mình như vậy, trong khi giữa cô ta và Hoa Ly chẳng có quan hệ thân thuộc nào. Bác sĩ cười nhẹ, sau đó mới vội giải thích. Có gì ho𝘵? Chọ𝘵 𝘵hử 𝘵rang { 𝘵r 𝙪𝒎𝘵r𝙪𝘺en﹒Ⅴn }
“À! Tôi thấy cô và cô ấy có nhiều nét giống nhau. Nếu như không phải thì tôi xin lỗi nhé!”
Hà Hiểu Nhi đứng đó nhìn bác sĩ rời đi, trong lòng bắt đầu nảy sinh những uẩn khúc. Ngày trước khi còn học Đại học, mặc dù Hoa Ly nhỏ tuổi hơn cô ta nhưng chỉ cần hai người vô tình xuất hiện cùng một lúc, ai cũng nghĩ họ là chị em. Cô ta đứng đó hồi lâu mới đi vào trong phòng, thấy Hoa Ly đang chuẩn bị xuống giường thì liền chạy đến muốn dìu dắt. Cô đưa tay ra ngăn lại, nhẹ giọng nói.
“Tôi không sao! Dù sao cũng cảm ơn chị!”
Mình bị làm sao vậy chứ? Mình và Diệp Hoa Ly vốn không quen biết lại càng không thân thiết với nhau. Nhưng tại sao mỗi khi tiếp xúc lâu với cô ta, mình lại thấy cảm giác này rất thân thuộc, rất gần gũi. Hơn nữa, mắt của cô ta… Rất giống với mẹ…
Hoa Ly sau lần tiếp xúc này mới thấy, có lẽ Hà Hiểu Nhi cũng không đến nỗi xấu xa như cô đã nghĩ. Chẳng qua chỉ là vì yêu, là vì quá yêu Tần Viễn nên mới sinh ra lòng đố kỵ, ganh ghét. Hôm nay nếu không có cô ta đưa cô vào bệnh viện, sự việc quả thực đã không thể nào lường trước được. Cô mang giày vào chuẩn bị về, thì Hà Hiểu Nhi bỗng nhiên lên tiếng.
“Khoan đã! Tôi hỏi cô một chuyện này được không?”
Cô quay lại nhìn, thấy được sự lúng túng trong đáy mắt của cô ta. Hai người con gái có nhan sắc diễm lệ, nhưng dường như trong lúc này chẳng ai có được thứ gọi là hạnh phúc. Có lẽ hồng nhan thì vẫn thường đi đôi với bạc phận, một người quá đỗi xinh đẹp và giỏi giang đôi khi cũng không được trọn vẹn tình duyên. Hà Hiểu Nhi bước đến một bước, mang theo sự hoài nghi và những lo lắng hỏi.
“Tôi từng nghe nói, mẹ của cô trước khi qua đời đã từng là một ca sĩ. Phải không?”
Hoa Ly nhìn cô ta, sau đó gật đầu, không hiểu sao cô ta lại đột nhiên hỏi đến người mẹ đã mất của mình. Hà Hiểu Nhi thở ra một hơi, hai tay của cô ta đang run lên giấu ở phía sau vạt váy đỏ.
“Vậy… Mẹ của cô, bà ấy tên là…”
Cô ta nói đến đây thì ngừng lại, vì nhịp tim lúc này đã đập nhanh đến mức mất kiểm soát. Hoa Ly có hơi buồn, vì cũng đã lâu rồi không còn ai nhắc đến mẹ mình với tư cách là một ca sĩ nữa. Từ sau khi kết hôn với cha cô và sinh cô ra, bà ấy cũng đã giải nghệ, từ bỏ đam mê cả đời của mình. Hoa Ly chợt nhớ ra, trong túi xách của mình vẫn còn có một tấm ảnh của mẹ. Tấm ảnh này chụp lại lúc bà đang hát ở một quảng trường tại một thành phố hoa lệ, bà mặc trang phục sườn xám yêu kiều thướt tha. Vừa lấy nó ra, Hoa Ly còn chưa kịp nói tên bà thì Hà Hiểu Nhi đã lấy hết dũng khí để hỏi.
“Có phải bà ấy tên là Lâm Lệ Hồng không?”
Túi xách trên tay cô bất ngờ rơi xuống, không phải vì ngạc nhiên mà là vì giọng nói lên cao và hơi run của Hà Hiểu Nhi làm cô giật mình. Cô bước đến đưa tấm ảnh cho cô ta xem, sau đó điềm nhiên nói.
“Phải! Người trong ảnh là mẹ của tôi, tên là Lâm Lệ Hồng!”
Hoa Ly nhặt túi xách lên, nhưng vài giây sau ngước nhìn đã thấy trên mặt của Hà Hiểu Nhi đầm đìa nước mắt. Cô ta cầm lấy tấm ảnh, hai tay run rẩy đến mức suýt làm nó rơi xuống đất. Cô khó hiểu bước đến gần, nhìn cô ta cũng từ từ lấy ra trong túi xách thứ gì đó, dường như cũng là một tấm ảnh.
“Người trong ảnh này… Có phải là…”
Cô kinh ngạc, đứng yên tại chỗ nhìn tấm ảnh mà Hà Hiểu Nhi cầm trong tay giống hệt tấm ảnh của mình vừa đưa. Trước đây khi còn sống, mẹ cô từng nói khi ấy có một vị phóng viên vì đam mê giọng ca và nhan sắc ấy của bà mà đã từ vùng ngoại ô xa xôi đến thành phố tìm chụp ảnh. Ông ấy chụp hai tấm giống hệt nhau, định tặng bà một tấm còn tấm kia sẽ giữ làm kỉ niệm, nhưng sau đó thì hai người lại cùng nhau nên duyên vợ chồng.
Hoa Ly nghe nói, người chồng trước của mẹ là một phóng viên. Từ sau khi kết hôn đều luôn đồng hành với bà trong tất cả các buổi diễn lớn nhỏ, nhưng sau này lại không cho bà theo nghiệp ca hát. Ông ấy sợ nhan sắc kinh diễm của bà làm cho người ta mê mẩn, sợ mình sẽ mất đi người vợ tài sắc này.
“Chị… Làm sao chị có được tấm ảnh này?”