Tần Viễn và Tần phu nhân đồng loạt đứng dậy, nhìn y tá từ trong phòng cấp cứu chạy ra. Bà chạy đến níu lấy tay của cô y tá, khẩn thiết nói.
“Của tôi. Lấy máu của tôi đi!”
“Nạn nhân đang cần nhóm máu O, bà nhóm máu gì vậy ạ?”
Tần Viễn bước đến, ánh mắt đờ đẫn.
“Lấy máu của tôi đi! Tôi thuộc nhóm máu O.”
Sau khi lấy máu xong, trong phòng phẫu thuật lại tiếp tục không có động tĩnh gì, đèn vẫn chưa tắt. Tần Viễn tay cầm miếng bông gòn ấn lên tay đi ra, sắc mặt tái nhợt. Tần phu nhân dù trong lòng đang rất khó chịu, nhưng nhớ đến lúc anh khóc thì bà lại không kìm lòng được. Lúc hay tin Tần lão gia qua đời, anh từ Anh bay về đây đã không thể nhìn mặt ông lần cuối. Khi ấy anh không khóc, mà cũng không ăn uống gì, ngày nào cũng đứng trước mộ của ông bất kể nắng mưa.
Đến khi Tần phu nhân an ủi, nói với anh rằng ông không trách anh vì đã về trễ, ngược lại còn rất lo lắng cho anh. Tần Viễn lúc này mới vỡ oà mà khóc nức nở. Từ lần đó đến bây giờ, đã bao nhiêu lâu rồi bà không nhìn thấy anh suy sụp như vậy.
“Viễn à! Mẹ…”
Tần phu nhân định nói gì đó an ủi anh, vì lúc nãy khi vừa mới đến đây bà đã có phần kích động. Nào ngờ anh lại ngắt lời, thẩn thờ nói.
“Nếu như không may xảy ra chuyện gì, mẹ nhất định đừng bao giờ tha thứ cho con.”
Vì con cũng sẽ không thể tha thứ cho chính bản thân mình. Viên đạn đó trúng vào chỗ hiểm như vậy lại mất rất nhiều máu, khả năng sống khác gì mỏng manh như ngọn đèn treo trước gió. Là anh không chuẩn bị chu toàn nên mới để chuyện này xảy ra. Là anh sai. Anh sai rồi.
Kết thúc ca phẫu thuật đã là 2 giờ sáng.
Bác sĩ cùng các y tá bước ra, ai nấy cũng đều mệt mỏi. Tần Viễn lúc này có muốn ngủ cũng không ngủ được, thấy họ đi ra thì bừng tỉnh chạy đến. Truyện Teen Hay
“Bác sĩ! Tình hình thế nào?”
“Viên đạn nằm ở chỗ hiểm lại mất nhiều máu, qua khỏi cơn nguy kịch là chuyện kì tích. Nhưng vì lượng máu mất đi không ít, nên cô ấy có thể sẽ rơi vào hôn mê kéo dài.”
Anh thở phào một hơi, run rẩy, loạng choạng.
Tần phu nhân ở lại bệnh viện cả đêm không trụ nổi, tài xế riêng của bà đã phải dốc sức nài nỉ mới đưa được bà về nhà. Hoài hành lang chỉ còn Tần Viễn và A Hổ, anh ta nhìn anh, còn anh thì nhìn vào bên trong phòng bệnh. Hôn mê kéo dài này rốt cuộc là mất bao lâu? Một ngày? Một tuần? Một tháng hay là một năm?
Anh còn nhớ trước khi cha mình mất, căn bệnh hiểm nghèo cũng đã từng khiến ông ấy nhiều lần phẫu thuật và rơi vào hôn mê. Cảm giác này không phải mới mẻ, nhưng nó lại đau hơn lúc ấy rất nhiều.
“Anh Viễn! Anh về nhà nghỉ một lát đi! Em ở đây trông chừng cô chủ giúp anh.”
Tần Viễn lắc đầu.
“Anh về đi! Tôi muốn ở đây một mình!”
A Hổ lo lắng ngập ngừng.
“Nhưng mà anh…”
Anh thở dài, đã không còn sức để trách móc hay nổi giận gì nữa.
“Về đi! Tôi muốn một mình!”
Lúc này chỉ còn mỗi mình Tần Viễn ở đó, vẫn là bộ quần áo đó cùng với nét mặt phờ phạc. Từ lúc trở về hay tin Hoa Ly mất tích rồi nhận được điện thoại của tên lùn, anh đã rong ruổi ngoài đường tìm cô. Khi đến nơi rồi thì chuyện lại không may thành ra thế này, cả đêm không ngủ còn phải truyền một lượng máu lớn.
Sáng hôm sau.
Một y tá mang dụng cụ đến phòng của Hoa Ly, thấy Tần Viễn đang ngồi dưới nền gạch, lưng dựa vào tường. Cô ấy hơi sợ, nhưng cũng muốn hỏi thăm nên đã mạo muội đến gần. Vì từ đêm qua đến bây giờ, trong bệnh viện này chỉ có mỗi anh là người ở lại mà không ăn uống hay nghỉ ngơi gì.
“Tần tổng? Sao anh lại ngồi ở đây vậy?”
“Tần tổng?”
Không thấy Tần Viễn phản hồi, y tá sợ hãi ngồi xuống sờ tay lên trán của anh rồi hốt hoảng đứng dậy kêu lên.
“Bác sĩ ơi! Bác sĩ! Có bệnh nhân sốt cao rồi!”
***
Những chuyện nên nhớ, bản thân sẽ không được quên. Nhưng những chuyện không nên nhớ, chưa chắc bản thân đã quên được.
Quay về khoảng thời gian trước đây, thời kì Diệp gia còn hưng thịnh. Khi ấy Diệp Hoa Ly là con gái độc nhất của nhà họ Diệp, được nuôi dạy gia giáo, lối sống nề nếp, lễ phép lại thông minh và xinh đẹp. Cô và Tần Viễn từ lâu đã được định sẵn có hôn ước với nhau, nhưng hai bên vẫn chưa bao giờ gặp mặt mà chỉ nghe nhắc về nhau thông qua cha mẹ.
“Sau này về Tần gia rồi, không còn ai nuông chiều con nữa đâu!”
“Mẹ! Con vẫn chưa kết hôn nữa mà! Mẹ không cần nghĩ xa vậy đâu!”
Cha của Hoa Ly và Tần Viễn là đôi bạn thâm giao với nhau, từng giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn khó khăn cho đến khi có được sự nghiệp vững vàng. Vì là con gái một, nên cô lúc nào cũng được cha mẹ yêu thương hết mực, gia đình vui vẻ hạnh phúc.
“Cha! Cha về nhà rồi thì nghỉ ngơi đi đừng làm thêm nữa, không tốt cho sức khỏe chút nào!”
Hoa Ly chạy ra phía sau xoa bóp cho Diệp lão gia, còn nói vào mấy câu ngọt ngào để ông đừng đem việc ở công ty về làm. Bận rộn cả ngày ở bên ngoài, vậy mà ông vẫn muốn dành thời gian cho đống giấy tờ đó, bỏ bê sức khỏe của mình. Ông chịu thua cô rồi, nghiêng mặt sang đưa tay véo vào má của cô một cái.
“Được được. Cha nghe con hết!”
Diệp phu nhân lắc đầu cười.
“Anh đấy! Chiều chuộng con quá nên nó mới sinh hư đấy! Ngang bướng không chịu được!”
…